Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 23 tháng 6, 2010

Blog Giải Trí

Blog Giải Trí


Những bóng ma trên đường Hoàng Hoa Thám, phần 5

Posted: 23 Jun 2010 07:02 AM PDT

Xem các phần trước ở đây:

Những bóng ma trên đường Hoàng Hoa Thám phần 1 

Những bóng ma trên đường Hoàng Hoa Thám phần 2

Những bóng ma trên đường Hoàng Hoa Thám phần 3

Những bóng ma trên đường Hoàng Hoa Thám phần 4



 



XVIII/ Người chết biết nói.



Khi mọi con mắt đều đổ dồn về phía cửa, họ tuyệt nhiên không thấy một bóng người nào. Chẳng có gì chứng tỏ nơi đây vừa có một nhân vật có thể nói được những câu vừa rồi.



"Vì sao tôi lại phải chết chứ? Tôi không muốn chết? Tôi có tội tình gì đâu, sao người ta lại đối xử với tôi như vậy?" – Vẫn cái thanh âm lào xào, đều đặn và vô cảm như đến từ địa ngục.



"A a…". Mẹ Phương la lên, bà ta đã sợ đến cứng họng.



"Ba, nhìn kìa, cái hình nộm…" – Phương vừa nói vừa lay cánh tay ba mình.



Tất cả các con mắt lại nhìn về cái "xác" treo trước cửa hầm. Đến lúc này thì cả Góc Nhìn lẫn Linh đều đã biết đấy chỉ là một con búp bê.



Họ chết điếng người. Kể cả Góc Nhìn.



Cái khối vật vô tri ấy đang từ từ quay đầu lại, trên chiếc dây thòng lọng. Nó vươn đôi mắt trắng dã nhìn mọi người. Đôi mắt lẽ ra là vô hồn ấy, kỳ lạ thay lại trở nên rất sống động. Nó đong đưa như của một sinh vật sống.



"Không thể nào…" – Người đàn ông lắp bắp, ông ta không tin một con búp bê do chính tay ông bố trí ở nơi này, lại có thể nói được, hơn nữa lại nói bằng cái giọng của một đứa bé đã chết.



Nhưng sự thực là nó đã nói. Chẳng ai nghi ngờ điều đó. Không những nói được, nó còn cử động được. Bằng chứng là nó vừa quay lại nhìn mọi người đấy thôi.



Đôi môi con búp bê không mấp máy, nhưng tiếng nói vẫn được phát ra. Có lẽ là từ hệ thống âm thanh đơn giản mà ba Phương đã lắp đặt trong bụng búp bê. Bình thường, hệ thống này chỉ kêu được mỗi tiếng "Á!" khi cơ quan bị phát động khiến con búp bê rơi xuống. Đấy cũng chính là tiếng động mà Góc Nhìn nghe thấy cùng với "cái xác" lúc hắn định bước vào căn phòng này.



"Tôi ở dưới này lạnh lẽo lắm, chẳng có ai hương khói cho tôi cả. Tôi thèm những lời cầu nguyện quá. Tôi cứ phải lang thang khắp nơi mãi. Tôi muốn có bạn lắm, có ai xuống làm bạn với tôi không?" – Giọng nói vẫn đều đặn vô hồn, nhưng nội dung câu nói lại hàm chứa những cảm xúc chua cay.



Trong khi mọi người đang đờ đẫn vì sợ hãi, Góc Nhìn bất chợt lên tiếng, giọng hắn run run: "Sao em không bắt những người đã khiến em phải ra nông nỗi này xuống mà làm bạn, họ xứng đáng phải chịu những kết cục như em.". Góc Nhìn chính là người bình tĩnh nhất trong cả đám. Sở dĩ hắn không quá sợ hãi như mọi người, bởi trước kia hắn không có duyên nợ gì với cậu bé đánh giầy, và một phần là vì hắn đang chờ đợi "phép màu" xảy đến, giờ đây "phép màu" đã đến, nên mặc dù sợ, hắn vẫn khấp khởi mừng thầm và hi vọng.



Câu nói của Góc Nhìn làm gia đình Phương sợ đến tái người. Họ tiếc là đã không "làm thịt" hắn sớm hơn.



Dù đã chuẩn bị tinh thần, Góc Nhìn vẫn cảm thấy rùng mình và chột dạ khi sợi dây thừng đong đưa, "cái xác" từ từ quay mặt về phía hắn. Vẫn cái âm thanh thều thào phát ra từ "cái xác": "Tôi không muốn làm bạn với họ, họ ghét tôi, tôi không thể nhìn thấy những người ghét tôi được. Tôi chỉ làm bạn được với ai thương xót cho tôi thôi. Anh thì sao, anh thương tôi chứ?"



Góc Nhìn hốt hoảng, hắn thầm kêu khổ. Đúng là chả có cái ngu nào giống cái ngu nào, tự nhiên rước họa vào thân. Hắn căng óc ra cố tìm một câu trả lời hợp lý.



"Chát! Bụp! Bụp!..." – Khi Góc Nhìn chưa kịp trả lời, thì những âm thanh bạo lực ấy vang lên. Đó là tiếng ra đòn của Phương khi cô bé dùng chiếc gậy gỗ đang cầm trên tay đập liên tiếp vào "cái xác".



"Cái xác" oằn oại, lồm nhồm lại thành một đống trong mớ vải mặc trên người, một cánh tay rơi xuống đất, cái đầu bắn hẳn vào trong đoạn đường hầm nối ra ngoài. Từ bụng cái xác, những tiếng "te te" phát ra yếu ớt rồi im bặt. Tất cả chỉ còn là một chiếc bao trông khá giống bao cát đang đong đưa trước cửa đường hầm.



"Giỏi lắm con gái. Thôi, phải dứt điểm chuyện này cho nhanh để còn về. Ba cảm thấy có cái gì đấy rất không bình thường trong đêm nay. Đưa cho ba cây gậy." – Người đàn ông khích lệ cô con gái dù giọng nói của ông còn lạc hẳn đi vì sợ hãi. Ông lấy cây gậy, lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán và tiến nhanh về phía hai bạn trẻ.



Góc Nhìn nhắm mắt. Hắn đã hết hi vọng. "Phép màu" hóa ra chỉ thay đổi kiểu chết của hắn mà thôi. Thay vì bị tiêm thuốc độc, hắn sẽ được ăn gậy vào đầu.



"Đừng phạm thêm tội ác nữa. Anh này chưa đồng ý làm bạn với tôi, ông không thể giết anh ấy được." – Âm thanh kinh dị vô hồn kia lại vang lên, lần này là từ góc tối của căn phòng.



Người đàn ông giật nẩy mình, vợ và các con ông cũng giật nẩy mình. Họ cùng nhìn về nơi phát ra tiếng động.



Đấy là vị trí bà Hậu đang bị trói. Những lời nói vừa rồi chắc chắn là được phát ra từ bà Hậu.



Bà Hậu đã tỉnh tự bao giờ. Bà đang hướng đôi mắt về phía mọi người.



Nhưng không, đây hình như không phải bà Hậu, hoặc ít ra là đôi mắt kia, đôi mắt không phải của bà Hậu.



Linh, Phương, Cường và ba mẹ của Phương, tất thảy đều giật mình.



Đó là đôi mắt mà họ đều đã biết, đôi mắt lúc nào cũng lờ đờ vì thiếu ăn nhưng không bao giờ thiếu sự khát khao, không bao giờ thiếu nghị lực.



Đôi mắt của đứa bé đánh giầy.



Giọng nói thều thào của thằng bé tiếp tục phát ra từ đôi môi bà Hậu: "Dừng lại đi trước khi quá muộn, cái gì cũng có cái giá của nó. Các người phạm tội ác với người này, sẽ có người khác phạm tội ác với các người. Mà các người có biết kẻ ác khi chết đi sẽ khổ thế nào không? "



Nỗi sợ hãi đến cùng cực đã khiến người đàn ông phát điên, ông ta lớn tiếng nạt cậu con trai: "Cường, con bịt mồm cô lại cho ta."



"Dạ, con… con…" – Cường lúng túng như gà mắc tóc, khuôn mặt cậu không còn một giọt máu.



"Đồ con lợn, lúc này mà mày vẫn cứ như gà chết thế hả?" – Mẹ Cường mắng, rồi nhanh đến mức phi lý trên cái thân hình bồ tượng, mụ lao đến lấy chiếc giẻ lúc nãy từng nhét vào miệng Linh và quay lại chỗ bà Hậu. Phương mau mắn theo mẹ.



Khi mẹ con Phương đến nơi, thân hình bà Hậu lại rũ xuống như một tàu lá. Đầu bà nghẹo qua một bên cổ. Tuy nhiên, không vì thế mà mẹ Phương có ý định bỏ qua. Mụ ta bóp miệng bà Hậu, cố sức tọng sâu cái giẻ bẩn thỉu vào trong đấy. Phương nhiệt tình giúp mẹ.



Chưa kịp thở phào sau kết quả, cả gia đình Phương một lần nữa giật mình khi âm thanh ma quái kia lại vang lên: "Vô ích thôi, mọi việc sẽ kết thúc vào hôm nay. Các người đừng cố gắng nữa. Tất cả vong linh trong nghĩa địa này đều đang có mặt ở đây. Tất cả đều căm phẫn trước tội ác của các người."



Khi mọi người nhìn ra phía cửa, họ kinh hãi nhận ra một bóng người đã đứng ở đấy tự bao giờ.



Lần này, cả Góc Nhìn cũng giật mình. Nhân vật vừa xuất hiện, hắn cũng biết.



Đó là một thanh niên cao, gầy.



Là anh chàng đã một thời thân thiết với cậu bé đánh giầy.



Là Quyết!



Quyết đứng chắn trước lối vào, oai vệ như một vị thần, đôi mắt cậu nhìn về phía chiếc điện thờ.



Một chàng thanh niên khỏe mạnh rõ ràng là khó đối phó hơn với một người đàn bà hoặc con búp bê. Ba Phương biết rõ điều đó. Đặc biệt là khi ông chỉ cao đến vai chàng ta mà thôi. Càng tệ hơn nếu anh chàng này có chuẩn bị trước. Mà chắc chắn là có rồi, chẳng thằng ngu nào xông vào hang hùm miệng cọp với hai bàn tay không cả. Ba Phương đinh ninh điều đó, ông lén đặt một tay ra sau lưng, sờ vào... khẩu súng, vật mà ông không định sử dụng nếu không có việc thực sự nguy cấp.



Dường như không có ý định tiến sâu hơn vào căn phòng, và hình như cũng không đề phòng, Quyết vẫn đứng yên tại chỗ, đôi mắt không rời chiếc điện thờ.



Buông một tiếng thở dài, Quyết cúi mặt xuống, rồi nói tiếp bằng cái giọng thều thào của thằng bé đánh giầy: "Có lẽ cũng là cái nghiệp của tôi mà thôi. Nếu không chết bởi tay các người, thì tôi cũng chết bởi một lý do nào đấy. Chỉ thương thay cho các người, rơi vào nẻo ác mà không biết. Chính các người mới là những người đau khổ nhất. Quay đầu là bờ, hãy tỉnh ngộ đi." Nói xong, Quyết chậm rãi quay đầu lại, cậu định bước lên những bậc thang nối với cửa hầm để ra ngoài.



Tất nhiên ông Tập, ba Phương, không thể để Quyết ra đi dễ dàng như thế được. Dù cho Quyết là ma hay là người, dù cho cậu ta đang tỉnh hay mơ, cậu ta cũng không thể rời khỏi nơi này. Ông run rẩy rút khẩu súng ra khỏi thắt lưng quần.



Góc Nhìn là người phát hiện ra điều đấy trước tiên, hắn hét lên: "Coi chừng!!!"



Quá muộn, tay người đàn ông đã bóp mạnh vào cò súng.



"Chíu!!!" – Một tiếng nổ nhỏ vang lên, sau đấy là những mảnh nhựa, cao su lẫn vải vụn bay khắp căn phòng.



Tất cả mọi người có mặt trong căn phòng đều bàng hoàng, kể cả Phương và mẹ cô bé. Đây là diễn biến mà họ không hề mong muốn cũng như chưa được thấy bao giờ, tất nhiên là không kể những cảnh trong phim.



Người bàng hoàng và hốt hoảng nhất phải kể đến là ba Phương. Đây là phát súng đầu tiên trong đời nên ông có phần hơi bỡ ngỡ. Tuy nhiên lý do thực sự khiến ông hoảng sợ bởi vì nó không trúng đích. Thay vì găm vào người Quyết, viên đạn lại phá nát những gì còn lại của con búp bê.



Nhưng Quyết thì không thấy đâu nữa. Chẳng ai rõ cậu ta thoát ra ngoài theo tư thế nào?



Biết rằng vô số điều tồi tệ sẽ xảy ra với gia đình mình nếu mọi chuyện lộ ra ngoài, người đàn ông trở nên điên loạn. Ông xách súng nhảy vội lên bậc thang bốn bậc một bước. Chỉ chốc lát ông đã đứng trước địa đạo. Ông giơ súng ra phía trước như một cảnh sát thực thụ và đưa mắt nhìn khắp xung quanh.



Chẳng có gì trong đoạn đường hầm. Quyết không có đó.



Không đắn đo dù chỉ một giây, người đàn ông lao vào đường hầm, ông phi qua nó nhanh như một vận động viên. Nếu ông phản ứng nhanh, chắc chắn Quyết sẽ chưa thể thoát ra khỏi khu nghĩa địa. Và như vậy là cơ hội của ông vẫn còn. Thật may là khẩu súng của ông đã được cẩn thận gắn thêm nòng giảm thanh. Có lẽ tiếng nổ của nó sẽ không gây nên sự chú ý.



Ra khỏi cửa hầm, ông dừng lại và quan sát. Ánh trăng sáng đến nỗi người đàn ông có thể quan sát rõ ràng mọi vật mà không cần sự trợ giúp của chiếc đèn pin. Ông căng mắt cố nhìn thật kỹ về phía trước. Ông tin chắc Quyết chưa thể nào thoát ra khỏi khu nghĩa địa này được. Sự nhanh nhẹn của ông đủ để bám đuổi cậu ta.



Kia rồi! Suýt nữa thì người đàn ông reo lên. Ông đã nhận ra cái đầu của chàng trai trẻ đang lấp ló sau một ngôi mộ cách đấy không xa. Ông nín thở, giơ súng lên và bóp cò.



"Chíu!". Viên đạn xé gió lao đi. Một tiếng "Cạch!" khô khan vang lên. Có lẽ trượt mục tiêu rồi. Cái đầu vẫn chẳng thấy nhúc nhích gì, cũng không có tiếng kêu nào cả.



Quyết tâm không để xổng con mồi, người đàn ông đi như chạy lại phía ngôi mộ. Giữa nghĩa trang và dãy nhà hoang cách nhau bởi một lùm cây rậm rạp, những cành cây gai góc cào vào quần áo, vào chân tay đến tóe máu nhưng ông ta không cảm thấy gì.



Đến một khoảng cách đủ gần để tin rằng mình sẽ không bắn trượt, ông giơ súng lên và bắn thêm một phát nữa.



Một tiếng "Bịch!" vang lên đúng như ông mong đợi, cái đầu đổ khuất xuống phía sau ngôi mộ. Người đàn ông mừng rỡ chạy lại gần.



Khi khoảng cách vừa đủ, ông nhận ra một sự thực khủng khiếp.



Kẻ vừa bị ông bắn không phải là Quyết. Tuyệt nhiên không. Đó chỉ là một đứa trẻ. Ít ra thân hình bé nhỏ đang nằm trong vũng máu bên ngôi mộ cũng nói lên điều đó. Mặt của cái xác úp vào tấm bia mộ, tay chân xoãi ra hai bên.



Trong lúc người đàn ông cứng đờ người vì sợ hãi, cái xác bất chợt nhúc nhích, và rồi cái đầu vốn đang bất động bất chợt ngẩng lên, trợn trừng đôi mắt nhìn vào ông.



Khuôn mặt lầy nhầy những máu, nhưng người đàn ông vẫn có thể nhận ra đấy là ai. Và cái đôi mắt kia nữa, rõ ràng là ông không quên nó.



Khuôn mặt của thằng bé đánh giầy! Đôi mắt nó đang nhìn ông căm thù.



Người đàn ông hét lên một tiếng, ông chạy ngược về dãy nhà hoang như một kẻ điên.



Đoạn đường mấp mô và đầy vật cản khiến ông ngã dúi dụi. Nhưng gần như ngay lập tức, ông lại đứng lên và tiếp tục chạy.



Cuối cùng cũng đến được nơi cần đến, ông đã có mặt trong căn phòng số 3, là căn phòng có cửa hầm bí mật. "Cánh cửa" vẫn được mở tung như lúc ông và gia đình bước chân vào. Ông dừng lại để lấy hơi.



Đã quá muộn để truy tìm Quyết. Người đàn ông quyết định sẽ trở lại căn hầm. Ông cần phải đi một nước cờ khác.



Lấy tay gạt mồ hôi vã ra trên trán, ông bước xuống cầu thang. Vừa đi ông vừa nhắm mắt lại và ước giá như tất cả những chuyện đáng nguyền rủa này chỉ là một giấc mơ. Ước gì sau khi ông mở mắt ra, ông thấy mình đang nằm trên giường và ông có thể thở phào nhẹ nhõm khi cơn ác mộng đã qua.



Giấc mơ thì không phải, nhưng khả năng người đàn ông tỉnh dậy khi ở trên giường thì rất có thể xảy ra.



Bởi vì ngay lúc đó, có một cái gì đấy tựa như một gọng kìm khổng lồ từ trên cao rơi xuống, kẹp ngay cổ ông.



Người đàn ông kinh hoàng mở to mắt, ông nhận ra đó là con mồi và cách đây ít phút ông vừa cố săn đuổi. Là chàng thanh nhiên tên Quyết. Anh ta nhảy xuống từ trần nhà và đang kẹp lấy cổ ông bằng hai bắp chân cứng như thép nguội.



"Pặc!" – Một đòn tấn công thực dụng có lẽ Quyết đã học được trong thời gian còn ở quân ngũ, nhằm gáy người đàn ông mà tấn tới. Đương nhiên là ông ta không chịu nổi đòn này, ông ngất đi ngay ở những bậc thang dẫn xuống đường hầm.



************************************************




XIX/



Trở lại với những người trong căn hầm. Khi mà tất cả mọi người đang nóng ruột chờ kết quả cuộc rượt đuổi của ba Phương và Quyết, Góc Nhìn bất chợt cảm thấy có cái gì cào cào vào tay mình.



Hắn mừng quýnh khi nhận ra đấy là những ngón tay của Phương. Bằng một cách nào đó, Phương đã tháo được dây trói, em đang bắn tín hiệu cho hắn.



Dù mừng rỡ, nhưng Góc Nhìn chưa biết phải làm cách nào để tận dụng lợi thế này. Dù có biết phải làm thế nào, hắn cũng khó lòng nói cho Linh biết được. Một mình Linh thoát ra, cũng chẳng thể nào thi đấu với từng ấy con người trong gia đình Phương. Còn bảo Phương cởi dây trói cho Góc Nhìn, thì rõ ràng là chuyện bất khả thi, vì dây trói tay hắn chặt đến nỗi dù có dơ ra trước ánh sáng và có đầy đủ sự tự do, muốn cởi cũng còn khó. Góc Nhìn hi vọng Linh có một con dao hay dụng cụ gì đại loại như thế.



Trong lúc suy nghĩ của Góc Nhìn còn đang ngổn ngang trăm mối như thế, Linh bất ngờ làm một hành động khiến tất cả giật mình.



Em nhẩy chồm về phía chiếc điện thờ, cầm luôn một bức tượng bằng đá to cỡ chai pepsi, dùng hết sức lực ném về phía mẹ Phương.



Do bất ngờ, người đàn bà không kịp phản ứng. Bức tượng đá nặng như chì đập trúng đầu bà một cú như búa bổ. Bà choáng váng ngã nhào xuống đất, máu tuôn ra như xối. Trong lúc luống cuống, bà vẫn kịp thốt lên một câu tràn đầy sự thất vọng: "Cường, mày trói nó kiểu gì đấy, Cường, mày giết tao rồi..."



Linh không quan tâm đến câu nói đấy, em vớ thêm hai bức tượng nữa ném tới tấp về phía Phương và Cường.



Rút kinh nghiệm từ mẹ, anh em Phương tránh khỏi cú ném của Linh. Phương cầm cây gậy gỗ lao vào cô bé.



Tất nhiên Linh hiểu rằng người ta không phải là những con bù nhìn đứng yên để em ném mãi. Em vội vớ thêm những bức tượng khác ném về phía Phương.



"Hự!" – Một bức tượng văng trúng ngực khiến Phương tức thở. Tiếp sau đó, một bức khác văng trúng đầu gối, cô bé khuỵu xuống.



Cường không phải là một khúc gỗ. Cậu ý thức được điều đó. Nhất là lúc này đây, có một sự tự ái và nỗi hổ thẹn từ đâu kéo đến khiến chân tay cậu ngứa ngáy. Cường không phải là người xấu, nhưng rõ ràng là khi những người ruột thịt gặp nguy hiểm, cậu không thể làm ngơ. Đặc biệt, chính cậu, do lòng thương hại đã không trói Linh đến nơi đến chốn nên mới xảy ra cơ sự này.



Hét lên một tiếng như muốn xóa tan đi sự nhút nhát, Cường lao vào Linh.



Vừa đối phó xong với Phương, Linh trở tay không kịp. Cường tặng cho em một cái tát như trời giáng.



Tuy nhiên tát xong một cái, Cường lại lúng túng không biết làm gì tiếp. Cậu cố nhớ lại những trận "thư hùng" của học sinh ngỗ nghịch trong trường và nghĩ xem họ sẽ làm thế nào nếu trong tình huống này.



Sau khi nhớ ra những chiêu thức phổ biến, Cường co chân lại và tặng Linh xong một cú lên gối khá nặng.



"Hự... ự!!!" – Linh cong người lên, ruột gan em dường như đảo lộn. Nhưng bản chất của Linh vốn ít nhiều giang hồ, những trận đánh nhau tay đôi(tất nhiên là với các bạn nữ khác) như thế này em đã từng tham dự không ít lần. Nói một cách khách quan, thì về mặt này, Linh có kinh nghiệm hơn hẳn Cường, vốn là một chàng trai nhút nhát và gần như chưa đánh nhau bao giờ.



Linh cố nhịn đau, em lấy một tay ôm bụng nhưng tay còn lại em cố gắng thụi một quả thật mạnh vào giữa ức Cường.



Cú đánh không mạnh lắm nhưng trúng chỗ hiểm khiến Cường đau quặn. Cậu loạng choạng buông Linh ra. Bên tai Cường dồn dập tiếng thúc dục của mẹ và em gái: "Đánh chết nó đi! Đánh chết nó đi..."



Sau khi thoát ra khỏi Cường, Linh chạy vội ra phía sau chiếc điện thờ em vớ vội một bức tượng. Do quá vội vã, Linh kéo mạnh cả vào tấm vải phủ của điện thờ khiến một cây nến bị đổ, ngọn lửa bắt đầu lan ra âm ỉ.



Bản lĩnh và sức khỏe của con trai đã giúp Cường nhanh chóng lấy lại được thế chủ động, cậu nhảy vào Linh.



Chưa đánh nhau với con trai bao giờ, Linh bất ngờ trước tốc độ của Cường, em phản ứng không kịp, bị Cường túm lấy tay. Cường dùng hai ngón tay bấm mạnh vào ven ở cổ tay Linh khiến em thét lên đau đớn, bức tượng cũng vì vậy mà rơi ra.



Thấy đã khống chế được vũ khí của Linh, Cường bỏ tay em ra và dùng cả hai tay giữ lấy vai Linh, mạnh đến nỗi cậu có thể cảm thấy được dây của chiếc áo lót nổi cộm lên trên làn vải mỏng của chiếc áo sơ mi bên ngoài. Cậu đã sẵn sàng cho một cú lên gối.



Tuy nhiên khi Cường chưa kịp làm điều đó thì Linh đã nhanh hơn. Em chẳng ngần ngại bắt trước đối thủ, co chân lại và cố sức phóng thẳng đầu gối vào bụng Cường.



Cường bất ngờ trước phản ứng của Linh, nhưng rất may cậu đã phản ứng kịp. Vẫn giữ chặt hai bờ vai Linh, Cường nhảy lùi về phía sau.



Thật không may cho Linh, bởi khi nhảy lùi rất mạnh về phía sau mà vẫn cố giữ chặt vai em như thế, Cường vô tình kéo toạc chiếc áo ngoài của em. Chiếc áo lót cũng chẳng khá hơn, nó bị kéo căng cả hai chiếc dây đeo ở vai đến nỗi một bên đứt phựt.



Gần nguyên vẹn bộ ngực trắng hồng đẹp đến phát khóc của cô thiếu nữ hiện ra trước mắt Cường. Cậu ngây người, vừa lúng túng vừa xấu hổ và vừa cảm thấy bị kích thích.



Cường cũng chỉ là một chàng thanh niên mới lớn như bao chàng thanh niên khác. Cậu không kiềm chế nổi sự tò mò cũng như bản năng muốn khám phá cơ thể bạn khác giới, nhất lại là một cô bé đặc biệt xinh xắn như Linh. Với Linh, Cường vẫn dành cho em một sự ngưỡng mộ đặc biệt trước vẻ đẹp về ngoại hình, dù cậu tỏ ra khinh bỉ lối sống cũng như phong cách của em. Không ít lần Cường mơ ước được làm chuyện ấy với Linh, được thỏa sức khám phá cơ thể Linh. Tất nhiên chuyện đó không bao giờ xảy ra bởi vì Cường và Linh thuộc hai thế giới khác hẳn nhau.



Khi Cường đang ngẩn người ra, khi mà cơn sóng trong lòng cậu đang nổi lên dữ dội như vậy, Linh đã mau mắn tận dụng được cơ hội. Em vớ vội một bức tượng trên điện thờ và cố sức đập mạnh vào đầu Cường. Kẻ không may lúc này trở thành Cường chứ không phải Linh, chàng trai tội nghiệp đổ gục xuống.



"Coi chừng!" – Góc Nhìn hét lên cảnh báo Linh khi thấy thân hình bồ tượng của mẹ Phương đã tiến sát đến bên em. Tuy nhiên lời cảnh báo này đưa ra quá muộn.



"Bốp!". Một cái tát cực mạnh bằng cánh tay hộ pháp khiến Linh gần như ngay lập tức mất phương hướng. Người đàn bà túm tóc em và bà ta nghiến răng thụi thêm hai phát nữa vào bụng khiến Linh tựa hồ muốn ngất đi.



Nỗi lo của Góc Nhìn càng tăng lên khi hắn thấy Phương đang gắng gượng đứng dậy với sự trợ giúp của cây gậy. Cô bé đã tiến đến được gần vị trí mà mẹ mình đang hành hung Linh.



"Để con cho nó một gậy!". – Phương vừa nói vừa nghiến răng, em giơ cao cây gậy nhắm đầu Linh bổ xuống.



"Bụp!".



XX/ Một cái kết không nên có trong một câu chuyện lẽ ra không nên kể.



Sau tiếng "bụp" khô khan, mọi người thấy Phương đã nằm một đống ở bức tường, cạnh bà Hậu tự bao giờ.



Tại sao lại có chuyện này. Tại sao người chủ động tấn công lại bị đo ván ở khoảng cách rất xa hiện trường?



Nếu quay chậm lại thì mọi việc như thế này:



Khi Phương giơ gậy lên nhắm vào đầu Linh, tưởng như mọi việc đã chấm dứt đối với Góc Nhìn và Linh thì Quyết từ đâu bất ngờ băng vào. Với sự nhanh nhẹn phi thường, Quyết lao vào Phương cùng một cú song phi dũng mãnh.



Cú đá trúng mạng sườn cô bé.



"Hự!" - Đẹp như một cascadeur(Diễn viên đóng thế), Linh "bay" vào tường và nằm luôn không nhúc nhích. Cú ra đòn của Quyết có lẽ thừa hơi nhiều uy lực.



Thật là một sự đối xử thô bạo với phụ nữ. Dù vui mừng vì có người giúp đỡ, Góc Nhìn cũng không thể không chạnh lòng khi thấy thân hình liễu yếu đào tơ của Phương bay vào tường như một khúc thịt vô tri.



Quay lại với khuôn mặt đang run rẩy của người mẹ Phương, Quyết cũng chẳng nói một lời. Cậu cong mình xuống sau đó bật lên, một chân giơ cao quá đầu, sau đó với tư thế ấy, cậu nện gót chân xuống giữa đỉnh đầu người đàn bà.



Tất nhiên là mẹ Phương không chịu nổi đòn như trong phim chưởng ấy, bà gục xuống. Quả là một cách đối xử dã man với phái đẹp, dù rằng mẹ Phương không được đẹp cho lắm.



Đúng lúc này, ngọn lửa từ chiếc điện thờ bùng lên dữ dội. Sức nóng phả vào mặt Linh cũng như Góc Nhìn. Linh đang ôm bụng đau đớn nhưng lúc này em chỉ nghĩ đến Góc Nhìn. Cần phải cởi trói, chí ít là trói chân cho hắn trước khi ngọn lửa lan ra. Em lao đến bên hắn, cố sức mở những nút thắt.



Quả thực là chặt. Bởi người trói Góc Nhìn không phải là Cường nên không có sự nhân nhượng nào cho những nút thắt này. Linh loay hoay mãi nhưng em chưa tìm được cách nào để cởi trói cho Góc Nhìn. Em ngước mắt lên nhìn Quyết cầu cứu.



Thật ngạc nhiên là Quyết không hề nhìn hai bạn trẻ, cậu vẫn đứng thằng, hai mắt nhìn vào chiếc điện thờ đang bị ngọn lửa nuốt dần. Từ đôi mắt ấy, hai hàng nước mắt chảy ra, lăn dài xuống gò má. Chi tiết ấy lẽ ra là đáng ngạc nhiên, nhưng lúc này cả Góc Nhìn lẫn Linh chỉ quan tâm đến việc cởi dây trói.



"Anh ơi, giúp em với, khó cởi quá..." – Linh cầu khẩn Quyết, em cũng chẳng thèm để ý đến chiếc áo mình đã tả tơi và bộ ngực vẫn phơi bày ra từ lúc đến giờ.



Quyết hình như không nghe thấy, thậm chí là không nhìn thấy hai bạn. Cậu chạy ra phía cửa hầm, nhảy lên bậc thang rồi mất hút trong đó.



Không còn thời gian để thể hiện sự ngỡ ngàng, Linh trở lại với sợi dây trói. Em dùng mọi cách để nới lỏng những nút thắt ra nhưng mọi cố gắng có vẻ đều vô ích. Những chiếc móng tay của em gẫy nát, nhiều đầu ngón tay rớm máu nhưng sợi dây không suy chuyển chút nào. Linh cuống lên.



Ngọn lửa đã đến gần. Sức nóng của nó hầm hập bên má mà những nút thắt thì vẫn y nguyên. Góc Nhìn cảm thấy tuyệt vọng. "Thôi thì đằng nào cũng chết, có giữ Linh ở đây, thì chỉ thêm một cái chết nữa thôi chứ ích gì" – Góc Nhìn nghĩ, và hắn hét lên với Linh: "Em ra ngoài đi, mau lên!!!".



"Không, không, anh ơi... hức!!!" – Linh vừa nói vừa khóc nấc lên. Em cũng dần cảm thấy tuyệt vọng.



"Nào, ra ngoài đi. Cả hai cùng chết thì được ích gì. Nghe lời anh đi." – Góc Nhìn lại hét lên một lần nữa.



Linh vẫn khóc và không nói gì. Em bất chợt ôm lấy hắn, ghé đôi môi mình vào sát môi hắn.



Không kiềm chế nổi trước tình cảm của cô thiếu nữ, Góc Nhìn mở miệng ra, lập tức cái lưỡi của Linh ùa vào. Hai cái miệng gắn chặt vào nhau, hai cái lưỡi quấn lấy nhau.



Khi nụ hôn trở nên quá nóng do ngọn lửa đã đến rất gần, Góc Nhìn bất chợt dứt ra, hắn nói rất to: "Còn lưỡi lê của anh, chắc bọn nó để trong căn phòng kia, em vào xem thử xem."



Một tia hi vọng lóe lên, Linh lao ngay vào căn phòng còn lại trong khu hầm.



Căn phòng quá tối, có lẽ lúc nãy khi ra ngoài, người nhà Phương đã tắt nguồn sáng trong này. Linh quay trở ra lấy chiếc đèn sạc điện để ở góc phòng ngoài và quay lại. Em mở to mắt quan sát căn phòng.



Một căn phòng cực kỳ rộng, dễ phải đến 100 mét vuông chứ chẳng chơi. Bên bốn góc tường là những chiếc tủ gỗ với vô số hộc tủ, trông như ở cửa hàng thuốc bắc. Ở giữa phòng có rất nhiều ngôi mộ cổ được trang trí rất đẹp và trang trọng. Liệu lưỡi lê có thể nằm ở đâu bây giờ? Vừa cuống, vừa lạ lẫm trước khung cảnh, Linh chưa biết phải hành động thế nào.



Bất chợt nhận thấy trong góc phòng có một chiếc bàn tròn nho nhỏ, trên đấy có một số vật dụng linh tinh và...



... cả lưỡi lê của Góc Nhìn cũng đang nằm trên đó.



Linh gần như hét lên vui sướng, em lao đến như một mũi tên, vồ lấy lưỡi lê rồi lập tức ra ngoài.



Lửa lan rất nhanh. Sàn và trần nhà cũng như tường bốn bên đều được ốp gỗ nên ngọn lửa chẳng phải vất vả gì để tìm vật tiếp dẫn. Vị trí của Góc Nhìn ngồi lúc nãy đã bén lửa, hắn cố gắng uốn éo thân mình và lết ra được đến giữa căn phòng.



Linh lao đến hắn, em lập tức dùng lưỡi lê cố sức cắt đứt đoạn dây trói dưới chân Góc Nhìn. Không thật dễ dàng như em vẫn nghĩ bởi lưỡi lê khá cùn, nhưng cuối cùng em cũng thành công.



Cả hai thở phào nhẹ nhõm. Việc còn lại của họ bây giờ là phải thoát ra ngoài. Lửa còn cách cửa hầm một đoạn nên việc này có lẽ không nguy hiểm lắm. Tay Góc Nhìn vẫn bị trói, nhưng có lẽ hắn vẫn có thể thoát ra được chỉ với đôi chân.



Khi hai bạn trẻ đến sát cửa hầm, họ bất chợt giật mình khi Quyết lại từ đâu lao vào. Đụng đầu hai bạn, nhưng Quyết không để ý, cậu ta vòng tránh và lao về phía bà Hậu đang nằm ở góc phòng. Nghĩ có lẽ Quyết muốn cứu bà Hậu, nên Góc Nhìn và Linh bỏ sự chú ý ra khỏi Quyết, họ đi lên bậc thang và chui vào đoạn đường hầm.



Khi đi hết đoạn đường hầm, hai bạn lại thấy cánh cửa gỗ vẽ hình rồng và nhiều chữ hán nôm. Linh với tay mở cửa. Cả hai có thể thấy bố Phương đang nằm sóng xoài gần đấy, ở những bậc thang cuối cùng của chiếc cầu thang dẫn lên mặt đất. Họ bước qua người ông ta và chui lên phía trên. Khi sự an toàn của bản thân còn chưa được chắn chắn, thì chưa thể nghĩ đến chuyện giúp đỡ kẻ thù được.



Lúc đấy, ở dưới hầm, Quyết cố sức vác bà Hậu lên vai. May là bà chỉ bị trói tay, nên cậu không vất vả lắm trong việc chọn thế để vác bà. Nhanh chóng ổn định tư thế, cậu lao về phía đường hầm. Khi Quyết đã chui vào được đường hầm, bất ngờ một bàn tay từ phía sau nắm lấy chân cậu.



"Xin hãy giúp em với, đừng bỏ rơi em, anh ơi!!!" – Đó là bàn tay Phương, và dĩ nhiên là giọng nói của Phương.



Thương tích đầy mình, chân gần như tê liệt, Phương có lẽ đã rất cố gắng mới có thể lết được đến đây. Cô bé nhìn Quyết trong ánh mắt khẩn cầu đến tột bực.



Dường như không còn là con người nữa, Quyết lạnh lùng co chân lại và phóng thẳng ra. Đế của chiếc giầy bằng cao su đạp vào mặt Linh một cú như trời giáng, cô bé bật hẳn lại phía sau.



Không bày tỏ cảm xúc trước sự việc vừa rồi, Quyết tiếp tục vác bà Hậu ra ngoài.



Ra được đến căn phòng trong dãy nhà hoang, Quyết đụng độ Góc Nhìn và Linh đang đứng ngay gần đấy. Đôi tay của Góc Nhìn cũng đã được tự do, có lẽ Linh đã giúp hắn gỡ nốt dây trói. Thấy Quyết cứu được bà Hậu ra, Góc Nhìn mừng rỡ, hắn nói: "May quá, em cứu được cô Hậu rồi hả."



Nhưng Quyết không đếm xỉa đến lời nói của Góc Nhìn, hắn vẫn vác bà Hậu như vậy và đi về phía đường cái.



Lúc này Góc Nhìn mới để ý, rõ ràng là Quyết nãy giờ rất không bình thường. Hình như có một cái gì đang ở trong cậu và điều khiển cậu. Lúc đầu là thằng bé đánh giầy thì rõ rồi, nhưng khi Quyết quay lại với những pha biểu diễn võ thuật đẹp mắt, Góc Nhìn nghĩ rằng đấy hẳn là bản lãnh của một chàng trai đã được đào tạo trong quân ngũ. Tuy nhiên bây giờ, hắn mới biết hắn đã lầm.



Tạm thời thôi quan tâm đến Quyết, Góc Nhìn bảo Linh: "Thôi, ta cứ lôi ông kia lên đã, rồi mặc cho ổng nằm đây, dù gì cũng là người, không thể thấy chết không cứu được."



Linh không nói gì nhưng em cũng tỏ vẻ đồng tình. Em đi theo Góc Nhìn.



Khi hai bạn trẻ chuẩn bị bước xuống cầu thang thì một tiếng thét kéo dài vang lên, và từ phía dưới, một "ngọn đuốc sống" lao lên điên loạn. Góc Nhìn dễ dàng nhận ra đấy là Phương, người cô bé cháy ngùn ngụt như một bó rơm. Chạy đến được cầu thang, cô bé vấp phải thân thể bố mình và ngã gục xuống. Vậy là như có đà, cả hai thân thể lăn vào đường hầm. Đúng lúc đấy, một tiếng nổ nhỏ vang lên, và ngọn lửa từ trong đường hầm bùng lên như ở một dàn khoan.



Linh không dám nhìn cảnh đấy, còn Góc Nhìn, hắn tựa hồ phát khóc khi nghĩ đến cô bé Phương của ngày nào. Đau lòng quá. Ước gì mọi chuyện chưa từng xảy ra, ước gì tất cả chỉ là một giấc mơ, ước gì cô bé Phương vẫn là một cô bé dễ thương tốt bụng, ước gì không có "những bóng ma trên đường Hoàng Hoa Thám", ước gì câu chuyện này đừng bao giờ có đoạn kết, ước gì... Góc Nhìn thấy tiếc cho Phương, tiếc cho Cường, tiếc cho ba mẹ của họ. Lẽ ra họ đã có thể dễ dàng có được hạnh phúc nếu như họ chỉ sống đúng như những gì họ thể hiện ra bên ngoài. Góc Nhìn không thể hiểu, liệu họ tìm kiếm cái gì khi họ bước chân vào tội ác? Lẽ nào đối với họ, như thế là chưa đủ? Họ đã cùng nhau đi vào bóng tối, và giờ đây, họ cùng phải trả giá. Một cái kết quá đau lòng, đến nỗi mà dù có lúc đã rất căm ghét gia đình Phương, nhưng Góc Nhìn vẫn không kìm được nước mắt. Một cái kết không nên có trong một câu chuyện lẽ ra không nên kể.



Ánh lửa lập lòe phía sau, không rõ là lửa ma trơi hay là lửa phát ra từ căn phòng số 3 bí ẩn. Góc Nhìn cõng Linh trên lưng đi về phía con đường. Đằng sau họ, trên bức tường của nghĩa địa có vô số bóng đen đang đứng thẫn thờ, chúng cùng nhìn về hướng của khu điện thờ trong căn hầm bí mật. Bí mật về "cổng trời" đến đây là chấm dứt, sứ mệnh của khu điện thờ đến đây chấm dứt. Câu chuyện "Những bóng ma trên đường Hoàng Hoa Thám" kết thúc tại đây.



Tuy nhiên nếu bạn đọc đủ kiên nhẫn và chẳng may lỡ yêu thích câu chuyện này, thì có thể ngồi nán lại một chút nữa để tìm hiểu thêm về những gì xảy ra sau đó. Tất nhiên là không còn những bóng ma, không có người chết, không có bí ẩn cần khám phá... mà chỉ có những tình huống bình thường, không kịch tính. Ở đoạn sau này, bạn đọc sẽ được gặp lại Góc Nhìn, Linh, Quyết và nhất là Trang, cô bé dường như bị lãng quên trong cái kết nghẹt thở kể trên.



XXI/ Nắng lên rồi



Tại sân chùa H., trên núi H. ở tỉnh Nam Định, một tuần sau tất cả những sự kiện trên.



Bốn người Góc Nhìn, Linh, Quyết, Trang đang sửa soạn hành lý để chuẩn bị ra về. Họ đã có mặt ở đây từ 10 giờ sáng.



"Đã lâu rồi em mới có được cái cảm giác thanh thản như hôm nay. Hi vọng là từ nay giấc ngủ của em sẽ không còn chập chờn như trước nữa". – Trang vừa nói vừa trút những đĩa hoa quả "lộc" hạ xuống từ bà thờ Phật vào chiếc túi ni lông to tướng.



"Cũng là một dịp may để em nhìn lại mình. Cái gì cũng có cái lý của nó, không phải ngẫu nhiên mà đêm đó em và bạn trai em lại đụng độ Long đâu" – Góc Nhìn nói nửa đùa nửa thực.



"Anh nói cũng đúng. Lên đến nơi này, bỗng nhiên em thấy cuộc sống của mình từ trước đến nay nhạt nhẽo quá. Em nhận ra một điều rằng hạnh phúc đôi khi đơn giản chỉ là sự bình yên trong tâm hồn. Cầu mong cho cậu bé Long ở thế giới bên kia luôn có được sự bình yên." – Trang trả lời Góc Nhìn với vẻ mặt thành khẩn. Cô bé nhớ lại cái đêm mà thằng bé đánh giấy lảo đảo ngã trúng người em trong lúc em đang "tâm sự" cùng bạn trai. Cú ngã đó làm cho hai người sửng cồ, họ thượng cẳng chân hạ cẳng tay với đứa bé. Giờ đây nghĩ lại, Trang thấy rùng mình. Rõ ràng là đêm đó đứa bé đã không còn bình thường, nó hầu như không phản ứng gì trước những cái tát của Trang hay những cú đấm của bạn trai cô bé. Khi trận đòn đã xong, đứa bé cũng chẳng nói một lời, nó đi như người say rượu về phía khu nhà hoang. Ngay lúc đó, nhìn dáng đi xiêu vẹo của thằng bé, Trang đã thấy lo lo. Em đinh ninh trận đòn của em và bạn trai là nguyên nhân khiến nó trở nên khốn khổ như vậy. Sáng mai nghe tin thằng bé qua đời, Trang sợ chết khiếp. Em không tin nổi khi người ta lại kết luận thằng bé chết vì cảm lạnh. Suốt một thời gian dài Trang mặc cảm với những hành động tội lỗi ấy. Sau đó, cũng như Linh, em bắt đầu bị hồn ma của Long ám ảnh, chuyện này hầu như chỉ kết thúc khi việc "cổng trời" bị khám phá ra hồi tuần trước.



"Chắn chắn là cậu bé sẽ rất thanh thản rồi, ở cửa chùa, cậu bé sẽ dễ dàng tìm được sự bình an. Có lẽ cậu ta sẽ sớm siêu thoát thôi." – Góc Nhìn vui vẻ nói. Hắn hài lòng với kết quả của chuyến đi ngày hôm nay. Cả bọn đã khắc một tấm bia ghi tên tuổi cậu bé đánh giày và mang lên ngôi chùa ở quê hương cậu. Góc Nhìn xin được sư trụ trì một vị trí cùng một bát hương cho cậu bé. Vậy là từ nay, Long chính thức nương nhờ cửa Phật.



"Cầm hộ chị cái túi này một lát Trang "cave" ơi!" – Linh vừa gọi vừa chạy với theo và đưa cho Trang một túi bánh kẹo nhỏ mà cả nhóm dự định để bên ngoài để vừa đi vừa ăn. Chợt nhớ ra điều gì đó, Linh quay lại nhìn Góc Nhìn lấm lét.



Góc Nhìn rất buồn cười trước thái độ của Linh nhưng hắn cố nhịn. Chả là khi cả nhóm 4 người tụ tập nhau lại để bàn về kế hoạch về Nam Định, Góc Nhìn đã vài lần nghe Linh gọi Trang với cái biệt danh "cave". Trang thì không phản ứng gì(vì đã quen rồi) nhưng Góc Nhìn thì cảm thấy rất khó chịu với kiểu gọi tên phản cảm đó. Hắn đã góp ý với Linh và tất nhiên nàng hứa sẽ không gọi thế nữa. Tuy nhiên nhiều khi quen mồm, nàng vẫn buột miệng gọi một cách vô thức.



Trong quá khứ đã có lần Trang ăn đòn của Linh và đám bạn. Có lẽ đấy là lý do khiến Trang gọi Linh bằng chị dù hai cô bé bằng tuổi nhau. Gọi dần thành quen, giờ đây nghiễm nhiên Trang coi Linh như một người lớn tuổi hơn mình.



"Nhưng mà em vẫn không hiểu, cái lúc mà anh xuống hầm đánh cả hai mẹ con Phương ý, anh có biết tí gì không, anh Quyết?" – Để đánh trống lảng trước câu buột miệng vừa rồi, Linh quay sang hỏi Quyết về chuyện của cái đêm kinh hoàng hôm trước.



Quyết cúi bộ mặt buồn thiu xuống, trả lời: "Tất cả đối với anh chỉ như một giấc mơ thôi. Chẳng phải đêm đó, mà từ trước đó rất lâu cũng vậy.".



Quyết chỉ trả lời đại khái như thế. Cậu không muốn khơi lại vết thương trong lòng mình, không muốn khơi lại kỷ niệm về một người con gái mà cậu đã từng tôn thờ.



Góc Nhìn nháy mắt lắc đầu ra hiệu cho Linh không hỏi nữa, hắn nói: "Thôi, không nhắc lại chuyện này nữa. Dù sao mọi việc cũng qua rồi."



Sở dĩ Linh vẫn còn thắc mắc về vấn đề của Quyết, bởi một ngày sau thảm kịch, Góc Nhìn và Quyết có mặt ở nhà bà Hậu mà không gọi em theo. Em không được nghe câu chuyện hôm đấy, câu chuyện đã giải đáp khá nhiều thắc mắc của mọi người về những hành động và cách cư xử khác thường của Quyết.



Nếu bạn đọc không phiền lòng, tôi xin dành một chút thời gian để nói thêm về cuộc gặp gỡ hôm ấy.



XXI-1/



Khi Góc Nhìn và Quyết bấm chuông, bà Hậu ra mở cửa. Trông khuôn mặt bà mệt mỏi và phờ phạc như một cái xác không hồn. Sau khi chào hỏi và ổn định thứ bậc chủ khách, bà Hậu nói với hai bạn trẻ: "Cảm ơn các cháu vẫn còn nghĩ đến cô. Riêng Quyết, cô nợ cháu một mạng sống."



"Cô đừng nói thế, lúc đấy cháu đâu còn là cháu nữa. Nếu bình thường, chắc chắn cháu không đủ bản lĩnh để làm những việc đấy đâu." – Quyết nói với khuôn mặt u ám còn in rõ tấm thảm kịch đêm hôm trước.



"Anh không hiểu lắm, hình như em bị mộng du phải không nhỉ? Nhưng mộng du thì làm sao có thể có những hành động mạnh như thế được?" – Góc Nhìn hỏi, hắn vẫn còn ấn tượng cực mạnh với những hành động đêm hôm qua của Quyết.



"Vâng, em cũng không hiểu nữa anh ạ. Như trước đây em từng kể với anh đấy, có một dạo đêm nào em cũng mơ mình lạc vào một phòng trong dãy nhà hoang. Giờ thì em biết đấy là phòng số 3 rồi. Tuy nhiên giấc mơ đấy cũng chỉ diễn ra một thời gian, sau đấy nó không lặp lại nữa. Nhưng từ đó trở đi, đêm nào em cũng mơ thấy mình đứng trước một gian điện thờ. Không nói chắc anh cũng biết đó là ở đâu rồi phải không? Sau mỗi giấc mơ như vậy, tỉnh dậy em cảm thấy người mệt mỏi, chân tay rã rời. Sợ hơn nữa, là cửa phòng, trước khi đi ngủ bao giờ em cũng khóa cẩn thận nhưng lúc tỉnh dậy, cửa vẫn đóng nhưng khóa thì đã được mở tự bao giờ. Lờ mờ cảm thấy mình bị mộng du, em khóa cửa và đưa chìa khóa nhờ bạn hàng xóm cất hộ. Đúng là đêm đấy em không mơ thấy giấc mơ ấy nữa và giấc ngủ cũng ngon hơn. Nhưng lúc tỉnh dậy, thì thấy phòng bị lục tung lên như nhà có trộm vậy." – Quyết vừa kể vừa bóp hai bàn tay lên trán, cậu cảm thấy mệt mỏi và chán chường sau tất cả những cú sốc vừa rồi.



"Hình như không phải là mơ, cũng không phải mộng du, theo những gì cháu vừa kể và cái cách cháu nhìn ta đêm hôm qua khi đưa ta về nhà, ta cảm nhận được rất rõ ràng" – Bà Hậu nói, khuôn mặt bà đã trở nên có sinh khí hơn.



"Nếu vậy, không lẽ đêm nào cháu cũng bị ma nhập" – Quyết hỏi lại, cậu thấy rùng mình khi nghĩ đến khả năng ấy.



"Không phải thế. Vấn đề là trong cháu có đến... hai con người." – Bà Hậu nói một cách chậm rãi. Có vẻ như bà muốn xem phản ứng đến từ Quyết.



Cả Quyết lẫn Góc Nhìn giật mình. Họ chưa hiểu ý bà Hậu muốn nói gì. Tuy vậy họ không hỏi và chờ bà Hậu tiếp tục.



"Nói là hai con người thì hơi quá. Thực ra vẫn chỉ là một người thôi, nhưng là một Quyết trong quá khứ và một Quyết hiện tại. Quyết quá khứ là một người nào đó từng tồn tại, còn Quyết hiện tại thì chúng ta đều đã biết. Quyết của quá khứ có lẽ có một sự gắn bó đặc biệt nào đấy với khu điện thờ và nghĩa trang làng ta, do những nhân duyên đặc biệt mà phần quá khứ từ tiền kiếp ấy bỗng trở lại thao túng Quyết hiện tại. Nếu khoa học giải thích, họ sẽ gọi đây là bệnh "tâm thần phân liệt", hay "thần kinh đa nhân cách". Tuy nhiên cháu cũng đừng lo lắng quá, ta nghĩ sau sự kiện đêm qua, có lẽ phần tiền kiếp đó của cháu sẽ không trở lại nữa đâu." – Bà Hậu vừa giải thích vừa trấn an Quyết.



Quyết thở ra một hơi nặng nề, cậu cúi mặt xuống và nói: "Cháu cũng hi vọng là thế. Dù cho cái tiền kiếp ấy là gì, cháu cũng căm ghét nó. Cháu cảm thấy mệt mỏi và chán chường lắm rồi.". Giọng Quyết trở nên nặng nề.



Hiểu được cảm giác của Quyết khi trai qua tấm thảm kịch vừa rồi, Góc Nhìn lựa lời an ủi cậu ta: "Thôi em ạ, đằng nào thì mọi việc cũng qua rồi, đừng nên nghĩ đến làm gì nữa cho thêm nặng người."



"Không phải việc của ngươi!!!" – Quyết bất ngờ đứng thẳng người dậy nói bằng cái giọng trầm hùng truyền cảm như xoáy vào tai người khác.



Hành động bất ngờ đấy của Quyết khiến Góc Nhìn chết khiếp, hắn vội bật dậy nhảy lùi ra hẳn một bên. Bà Hậu cũng giật mình, bà nép lưng vào thành ghế, ngẩng mặt nhìn hắn với ánh mắt ngỡ ngàng.



"Chúng mày muốn đuổi ta à, vô ích thôi..." – Nói đến đây Quyết phá lên cười bằng một giọng cười hoành tráng tưởng như đã không còn tồn tại ở thế kỷ hai mốt. Sau tràng cười, giọng Quyết bất chợt trở nên nhỏ nhẹ hơn – "Nói vậy thôi, ta cũng chẳng còn lý do gì để tồn tại. Quá khứ đã qua, tương lai chưa đến, chỉ có hiện tại mà thôi. Ta là Quyết mà Quyết cũng là ta, ta có cố níu kéo cái quá khứ cũng chả ích gì. Ta trở lại cũng chỉ để giải đáp nốt thắc mắc trong lòng các người.



Ta, Nguyễn Kế, là tôn thất và cũng là một viên tướng nhà Tây Sơn. Sau khi nhà Tây Sơn bị lật đổ, ta đến lánh nạn và qua đời trong khu nghĩa địa làng này. Ta cảm cái ơn của dân làng này bao nhiêu thế hệ qua đã thờ phụng ta cũng như những người nhà Tây Sơn khác. Tuy nhiên khi duyên đến, ta không thể tự định đoạt số phận mình mà tái sinh trở thành anh chàng Quyết như các người đã biết. Các người cũng đừng tức giận khi ta đối xử thô bạo với đàn bà, vì ở thời đại của ta, người ta đều nghĩ rằng "đàn bà và tiểu nhân khó dậy". Đa số đàn bà chỉ là một lũ hạ cấp, ti tiện và ngu dốt. Thôi, chào các ngươi, ta phải trở về với ta của thời hiện tại."



Nói đến đó, Quyết rũ ra ngã ngồi xuống ghế. Cậu lắc lắc đầu, ngẩng mặt lên ngơ ngác nhìn mọi người.



Vậy là chuyện của Quyết coi như tạm thời ổn thỏa. Sau khi an ủi và giải thích cho cậu những chuyện vừa rồi, bà Hậu chuyển câu chuyện sang hướng khác: "Với các cháu, mọi chuyện như vậy là tốt rồi. Còn với cô, nó vẫn chưa chấm dứt. Cô phải trả giá cho những tội ác cô đã làm. Tham gia vào đường dây ma túy như các cháu đã biết, không chỉ có gia đình Phương, còn có chồng cô và cha của cô bé Linh nữa. Cuộc đời ta đã mắc hai sai lầm lớn. Thứ nhất là lập gia đình, việc này trái với quy định của một người được chọn làm "thầy" trông coi khu hầm mộ. Thứ hai, cô đã xiêu lòng khi nghe chồng mình thuyết phục tham gia vào đường dây tội ác, còn mang khu hầm mộ linh thiêng ra làm nơi cất giấu ma túy. Giờ đây, đã đến lúc cô phải trả giá. Cô chỉ tiếc nhất cho cậu bé Cường, nó là một thằng bé hết sức tốt bụng và ngoan ngoãn. Giá như...". Nói đến đây, bà Hậu bật khóc.



"Vậy cô định sẽ thế nào?" – Góc Nhìn hỏi, hắn cũng cảm thấy ái ngại phần nào cho số phận của người đàn bà có bản chất nhân hậu này.



"Cô đã có dự tính. Gây ra tội thì phải trả thôi, không còn cách nào khác. Cô chúc các cháu gặp nhiều may mắn trên đường đời và sự nghiệp." – Bà Hậu bặm môi lại, thái độ của bà trở nên dứt khoát.



XXI-2/



Trở lại với câu chuyện của ngày hôm nay.



"Tại sao Long lại xuất hiện với hình dạng kỳ quái thế nhỉ, tay chân lộn tùng phèo, chẳng có mắt mũi gì nữa, chả nghe thấy ở đâu có kiểu ma như thế bao giờ". – Linh khoác tay Góc Nhìn hỏi bằng giọng vui vẻ. Kể từ đêm chấm dứt thảm kịch, em ăn tốt ngủ tốt và không còn bị ám ảnh nữa. Trái với Quyết thường lảng tránh khi nhắc đến câu chuyện, Linh rất hay nghĩ về đêm đó với niềm tự hào sâu sắc. Em thấy mình thật giống một cô gái hành động trong phim của Hollywood. Chính em đã cứu Góc Nhìn, chính em đã hạ đo ván Cường, ném què chân Phương, ném lõm đầu mẹ cô ta, hôm đó em và Góc Nhìn cũng đã hôn nhau. Nghĩ theo chiều hướng đó, Linh thấy rằng đó là một đêm tuyệt vời chứ không còn là thảm kịch nữa!!!???



"Đơn giản thôi mà, chân tay lộn xộn chắc muốn diễn đạt cái ý giá trị đảo lộn, còn khuôn mặt không có chắc muốn ám chỉ không thể nhìn bề ngoài mà biết được tính cách bên trong của con người. Thà không có khuôn mặt còn tốt hơn là khuôn mặt thiên thần mà lòng dạ độc ác" – Góc Nhìn nói những phỏng đoán của mình ra với Linh, tuy nhiên hắn cũng tin rằng đấy là sự thật.



Linh gật gù đồng ý. Em lấy tay hất một vài lọn tóc đang lòa xòa trước mặt ra phía sau và bước theo mọi người xuống núi.



************************************************


Câu chuyện đến đây là hết, tuy nhiên(lại tuy nhiên) có một ít chuyện riêng tư nữa giữa Linh và Góc Nhìn. Nếu bạn đọc không chê, tôi xin viết nốt ra đây. Còn nếu bạn nào cảm thấy mất thời gian, thì hoàn toàn có thể đóng cửa sổ này lại và yên tâm rằng đã đọc xong toàn bộ câu chuyện "Những bóng ma trên đường Hoàng Hoa Thám."



Buổi tối một ngày không xa sau khi nhóm bạn trở về từ chùa H., trên Yahoo messenger:



Linh: Buzz



Góc Nhìn: Sao đấy em gái, anh vừa ra ngoài một lát.



Linh: Đến đưa em đi chơi đi anh :X.



Góc Nhìn: Tối nay anh bận rồi, mà em không lo học bài đi à.



Linh: Nghỉ hè rùi, sao bắt người ta học lắm thế. Mà anh vừa gọi ai là em gái đấy hả? Có muốn ăn đòn không :-w



Góc Nhìn: Thì em chứ ai nữa, hihi, em chẳng phải em gái của anh thì là gì.



Linh: Này này, anh ăn nói cho cẩn thận. Trừ thằng anh ruột của em ra, em chẳng có anh trai nào hết.



Góc Nhìn: ...



Linh: Anh phải có trách nhiệm với em. Anh không cảm thấy thế à :-/



Góc Nhìn: Anh sẽ luôn có trách nhiệm với em, anh thề đấy. Nhưng chỉ là trách nhiệm của một người anh trai thôi. Anh không thể làm khác được.



Linh: Em đang khóc đấy, anh biết không?



Góc Nhìn: Anh xin lỗi, ngàn lần xin lỗi em. Anh đã làm những trò khốn nạn, tội lỗi đối với em. Thậm chí bây giờ em có thể dễ dàng cho anh vào nhà tù vì những cái anh đã làm. Nhưng anh...



Linh: Tại sao lại thế? Sao anh lại nỡ đối xử với em như thế chứ? Dù em chưa nói, nhưng anh cũng hiểu tình cảm em dành cho anh là thế nào mà. Sao lại đối xử với em như thế chứ?



Góc Nhìn: Anh xin lỗi....



Góc Nhìn: Em là một cô bé xinh đẹp và thông minh. Em cũng đã thay đổi, không còn là cô bé Linh ngỗ ngược như ngày nào nữa. Anh tin rằng hạnh phúc sẽ sớm đến với em. Em hãy chọn cho mình một người bạn thật tốt.



Linh: Em không muốn nghe anh nói thế, em không cần bạn tốt nào cả. Nếu anh rời xa em, em sẽ trở lại như trước cho mà xem.



Góc Nhìn: Này, em gái, không phải thế chứ? Nếu em cư xử như thế thì anh mới thực sự rời xa em, còn không thì anh không bao giờ rời xa em cả, anh sẽ mãi mãi là anh trai tốt của em, sẽ bảo vệ che chở cho em bất cứ khi nào cần thiết.



Linh: Em không biết đâu, em không muốn thế đâu huhu... Tại sao chứ, tại sao anh đem đến niềm vui cho em rồi cũng chính anh lại mang nó đi. Thà anh đừng mang đến còn hơn...huhu...



Góc Nhìn: Anh xin lỗi, em đừng thế nữa. Cái quan trọng là giờ đây em đã hiểu ra được ý nghĩa của cuộc sống, đã chiến thắng được chính mình. Em hãy tự tin bước trên đường đời bằng chính đôi chân của mình. Còn anh, bất cứ khi nào anh cũng dõi theo em, sẵn sàng giúp đỡ em, sẵn sàng chia sẻ cùng em và làm một người bạn tốt của em...



Góc Nhìn


Hết.
Lời tác giả:
Kính thưa các bạn, do công việc mà cũng một phần do... lười, Góc Nhìn đã để các bạn phải chờ phần kết của truyện quá lâu. Cho Góc Nhìn được gửi lời xin lỗi chân thành đến tất cả các bạn, đặc biệt là nhưng người đã ủng hộ và chờ đợi Góc Nhìn.
Cũng vì lý do trên mà Góc Nhìn tạm thời sẽ giải nghệ. Mong sẽ được gặp lại các bạn ở một tác phẩm không xa trong tương lai.
Nếu có thông tin cần chia sẻ và thắc mắc về tác phẩm, các bạn có thể gửi mail về địa chỉ gocnhin95@gmail.com hoặc gọi vào sdt 0986114447.
Góc Nhìn! 
DSCF4991

Xem đầy đủ bài viết tại http://hot.9xinh.com/2010/06/nhung-bong-ma-tren-uong-hoang-hoa-tham_23.html

Những bóng ma trên đường Hoàng Hoa Thám, phần 4

Posted: 23 Jun 2010 06:21 AM PDT

http://www.video4viet.com/news/2009/03/19/images/W3YUPU_ma2.jpg




Những bóng ma trên đường Hoàng Hoa Thám phần 1

Những bóng ma trên đường Hoàng Hoa Thám phần 2

 Những bóng ma trên đường Hoàng Hoa Thám - Phần 3

Vẫn với dáng điệu chậm rãi, Quyết từ từ bước về phía con đường về nhà.



Góc Nhìn suy nghĩ. Với những gì vừa nhìn thấy, hắn chẳng còn biết phải tin ai bây giờ. Ra nghĩa địa vào giờ này, thì rõ ràng là phải có một lý do gì đấy rất đặc biệt rồi. Lý do đấy, hoặc là Quyết giấu Góc Nhìn, hoặc là Quyết không thể nói. Đấy có thể là cái gì bây giờ nhỉ? Phải có một lòng can đảm phi thường mới dám bước sâu vào cái nơi âm u đầy tử khí ấy vào giờ này, hoặc là một cái gì đấy kích thích người ta đến tột cùng, buộc người ta phải vào dù không muốn?



Góc Nhìn đóng cửa, kéo rèm lại đi về phía giường. Linh đã thức, nàng vừa dụi đôi mắt nhìn hắn vừa hỏi: "Anh không ngủ được à?". Góc Nhìn nhếch môi, hắn trả lời: "Có lẽ tại lạ nhà.", rồi lại nằm cạnh nàng. Linh vòng tay qua ôm lấy hắn, vừa ngáp vừa nói bằng cái giọng ngái ngủ rất dễ thương: "Ngủ đi anh, sáng mai dậy sớm đưa em đến trường nhé…". Góc Nhìn gật đầu nhưng hắn vẫn mở mắt nhìn lên trần nhà.



Linh cũng không ngủ lại được, nàng mở mắt ra khi thấy Góc Nhìn cựa mình. Hắn trườn khỏi vòng tay nàng, ngồi dậy dựa lưng vào thành giường. Nàng hỏi hắn: "Anh vẫn không ngủ được sao?"



"Em cứ ngủ đi, mặc anh." – Góc Nhìn vừa vòng tay trước ngực vừa trả lời. Hắn không thể nào quên được những hình ảnh vừa thấy.



Nằm một lúc vẫn không thể ngủ được, Linh phụng phịu ngồi dậy, nàng nói dỗi: "Em không ngủ được, bắt đền anh đấy…"



"Anh có làm gì ảnh hưởng đến em đâu? Em ngủ đi, mai còn đi học sớm." – Vừa nói hắn vừa vuốt nhẹ vào má nàng.



"Quá giấc rồi, không ngủ được." – Rồi nàng lay tay hắn khi thấy hắn không trả lời: "Anh lấy cho em điều thuốc nhé, ở ngăn kéo kia kìa."



Góc Nhìn giật mình. Cho đến bây giờ hắn vẫn chưa biết là nàng hút thuốc. Hắn không nói gì, lồm cồm bò đến cuối giường, kéo ngăn kéo ở chiếc bàn trang điểm đặt sát tường ra. Bên trong quả nhiên có một bao M… cùng một chiếc bật lửa rất đẹp vứt chỏng trơ. Góc Nhìn chỉ rút một điếu thuốc rồi đẩy ngăn kéo lại và quay ra ngồi cạnh nàng.



"Anh ngốc thế, lấy thuốc mà không có lửa thì hút bằng gì?" – Linh nói khi thấy Góc Nhìn chỉ rút ra một điếu thuốc mà không lấy chiếc bật lửa. Rồi nàng đoán rằng có lẽ trong túi Góc Nhìn có bật lửa, và hắn sẽ rút ra châm thuốc cho nàng.



Góc Nhìn kẹp điếu thuốc trong tay, hắn bặm môi nhìn trân trân vào mắt Linh. Sau cùng hắn hỏi: "Em hút thuốc à?"



Linh như mềm ra trước ánh mắt nghiêm khắc của hắn, nàng lí nhí: "Vâng!"



"Ai dậy em hút thế?"



"Không ai dậy cả, thấy người ta hút thì hút thôi, em hút từ cách đây 1 năm rồi."



"Hay nhỉ, giờ thì nghiện rồi phải không?"



Linh cụp mắt xuống, nàng vẫn lí nhí: "Cho em một điếu thôi anh, không là em không ngủ được…"



"Không ngủ được thì có liên quan gì đến thuốc lá?"



"Em không biết, nhưng bây giờ em chỉ nghĩ đến thuốc thôi, cho em một điếu đi mà…" – Linh càng nói nhỏ hơn.



Góc Nhìn lắc đầu: "Không phải không ngủ được vì không có thuốc, mà bởi vì em luôn nghĩ đến thuốc. Vậy nguyên nhân là do em chứ không phải do thuốc lá. Mới chỉ là thuốc lá thôi mà đã không chịu nổi, thế nếu là thuốc phiện thì sao?..."



Linh không biết trả lời thế nào. Nàng năn nỉ tiếp: "Một điếu thôi mà anh, em hút bao nhiêu rồi, thêm một điếu có nghĩa gì đâu…" - Nàng vừa nói vừa lay nhẹ tay hắn. Quả thực nàng cũng cảm thấy ngạc nhiên trước thái độ của mình ngày hôm nay. Từ nhỏ đến giờ, thậm chí ngay cả với bố mẹ, Linh cũng ít khi tỏ thái độ năn nỉ hay sợ sệt. Đôi khi đọc truyện hay xem phim, thấy những tình huống tương tự, nàng tỏ ra khinh bỉ vì cho rằng đấy là những tình tiết quá "sến". Hôm nay, khi chính nàng phải nằm trong tình huống đấy, thì cái bản chất luôn muốn nổi dậy của nàng dường như biến đi đâu mất.



Góc Nhìn không trả lời Linh, hắn lại vươn mình bò xuống cuối giường, lôi chiếc bật lửa trong ngăn kéo ra và để cùng điếu thuốc ở trên mặt bàn trang điểm. Đoạn hắn quay lại, nằm hẳn xuống và nói với nàng: "Anh để cả thuốc lẫn lửa ở đấy, em mà lấy thì em không phải là con người.". Rồi hắn nhắm mắt lại như đã ngủ rồi.



Thực ra Góc Nhìn cũng cảm thấy tình huống này "kịch" quá, hắn không quan tâm nàng đến mức như hắn đang thể hiện, nhưng hắn cũng không thể phủ nhận rằng ở một mức độ nhất định nào đó, hắn đã dành cho nàng khá nhiều tình cảm. Góc Nhìn thừa biết nàng sẽ rất cảm động trước cách sử xự của hắn.



Linh rơm rớm nước mắt như một đứa trẻ bị mẹ mắng, nhưng nàng không dám với tay lấy thuốc mặc dù nàng đang thèm hơn bao giờ hết. Nàng nằm xuống cạnh hắn nhưng cũng không dám vòng tay ôm lấy hắn hay cầm tay hắn. Trong mắt nàng bây giờ, hắn bỗng trở thành một người bề trên đáng kính, còn nàng là đứa trẻ mắc lỗi đang cầu xin sự tha thứ.



Linh cứ nằm như vậy mãi, nàng không tài nào ngủ được. Thấy hắn nằm im, nàng nghĩ hắn đã ngủ rồi. Lúc này nàng mới len lén đặt tay mình lên tay hắn và dịch mình nằm sát vào hắn. Góc Nhìn bất chợt cử động làm Linh giật mình, nhưng ngay sau đó hắn quay hẳn người lại ôm lấy nàng khiến Linh cảm thấy lòng ấm áp vô bờ bến…





**********************************************


Góc Nhìn tỉnh dậy lúc 5 giờ. Hắn lại vòng tay ngồi trầm tư suy nghĩ. Liệu phải hiểu Quyết là người thế nào nhỉ? Theo góc Nhìn đánh giá qua những lần tiếp xúc với cậu ta, thì Quyết là một thanh niên khá hiền lành và tốt tính. Cậu ta kém trong giao tiếp nhưng bù vào đó cậu ta có thể dễ dàng gây cảm tình cho người khác nhờ vào những câu nói ngắn gọn và thật thà của mình. Thật khó để nghĩ xấu về cậu ta. Nhưng phải hiểu sao về chuyện tối qua đây? Không thể nói đấy là chuyện bình thường được. Chẳng có người bình thường nào lại không đèn đuốc một mình vào nghĩa địa lúc 1 giờ đêm cả. Rồi còn ả Trang, cho đến bây giờ ả vẫn còn mò mẫm ra thắp hương trước nghĩa địa vào ban đêm, cũng có nghĩa là nỗi ám ảnh vẫn còn đeo đuổi ả, vậy thì có thể, ả chính là kẻ đã gây nên cái chết cho Long? Nghĩ đến đây, Góc Nhìn lại thấy nảy ra một trường hợp. Có thể nào chính Quyết cũng vào trong nghĩa địa thắp hương cho thằng bé đánh giày? Nếu vậy thì chuyện giữa Quyết và thằng bé có thể không chỉ dừng lại ở mức bạn bè như Quyết kể… Càng nghĩ hắn càng thấy rối rắm.



Linh đã thức giấc, nàng ngồi dậy cạnh Góc Nhìn, hỏi khẽ hắn: "Sao anh dậy sớm thế?"



Góc Nhìn không trả lời câu hỏi của nàng. Nhưng bất chợt hắn buột miệng: "Em có biết bạn Trang ở cùng xóm này không nhỉ?"



"Trang nào anh? Trang "nở" hay Trang "cave"? Làng em có hai con Trang kia mà." – Linh hỏi lại, nàng hơi ngạc nhiên khi thấy Góc Nhìn hỏi mình như vậy?



Góc Nhìn bật cười, hắn nói: "Anh không biết biệt danh là gì, bạn ấy ở cùng xóm này, và cũng học trường CVA giống em, bằng tuổi em."



"À, Trang "cave", em ghét con dẩm l… ấy lắm, mà sao anh lại hỏi nó?" – Linh trả lời và quan sát Góc Nhìn với ánh mắt tò mò.



Góc Nhìn thấy khó chịu khi Linh nói tục trước mặt mình, song hắn nghĩ có lẽ nàng đã quen miệng mất rồi. Hắn không trả lời câu hỏi của nàng mà lấy ngón tay dí vào trán nàng, cười nói: "Cái miệng mở ra là phun l… khắp nơi, vậy mà muốn người ta hôn sao được."



Linh nhấp nháy đôi mắt, nàng khoác lấy tay hắn, trả lời: "Nếu anh muốn, em sẽ không nói tục nữa."



Góc Nhìn hơi bất ngờ trước lời hứa của nàng, hắn hỏi lại: "Có thật không đấy, nói thì dễ mà làm khó lắm đấy em."



Linh khẳng định như đinh đóng cột: "Em hứa mà, thề đấy. Từ nay em sẽ không bao giờ nói tục nữa. Nhưng sau đấy thì sao? Anh sẽ hôn em chứ?"



"Không nói tục thì tốt cho em mà. Thay vì hứa với anh, em hãy hứa với chính bản thân mình ấy. Bởi vì chỉ có em là người mà em không bao giờ nói dối được. Em đừng lấy chuyện hôn ghép với chuyện đấy để gây áp lực cho anh. Anh không muốn phải chịu bất kỳ áp lực nào đến từ người khác nên anh sẽ không nhận lời đâu." – Góc Nhìn trả lời.



Linh cúi mặt xuống, nàng nói bằng giọng buồn buồn: "Vâng, thì em hứa với chính mình vậy.". Nàng im lặng một lúc rồi ngẩng mặt lên nói tiếp: "Anh hỏi con Trang làm gì thế?"



Góc Nhìn kể cho Linh nghe về chuyện Quyết nhìn thấy Trang đứng thắp hương và cả chuyện Cường hóa vàng trước nghĩa địa.



"Vậy là nó cũng giống em à?" – Linh hỏi khi Góc Nhìn kể xong câu chuyện.



"Có lẽ vậy. Anh đang có thắc mắc thế này, theo anh được biết, thì cậu Cường, anh trai của cô bé Phương, rồi em nữa, đối xử với Long không tốt nên bị ám ảnh đã đành. Còn Trang, trước đây chưa từng tiếp xúc với Long, lẽ nào cũng bị ám ảnh? Nếu anh đoán đúng, thì có thể chính Trang, do vô tình hoặc một xích mích nào đấy đã khiến Long thiệt mạng."



Linh im lặng, nàng nhẹ nhàng xoay mình ngồi đối diện lên lòng Góc Nhìn, vòng tay ôm lấy hắn và vươn cổ về phía trước, tựa cằm vào vai hắn. Góc Nhìn rùng mình, chẳng hiểu sao hắn thấy xúc động đến kỳ lạ trước hành động ấy của nàng. Hắn xoa xoa lưng nàng và nói tiếp: "Anh muốn gặp Trang để hỏi chuyện một buổi, em thu xếp giúp anh được không?"



Linh trả lời: "Được, dễ thôi mà, bất cứ lúc nào anh muốn gặp nó chỉ cần nói em một câu."



Góc Nhìn cười: "Khiếp, em cứ làm như em là bà chủ của người ta ấy."



Linh nói bằng thái độ rất tự tin: "Em đùa anh làm gì, riêng con đấy nhé, sợ em một phép. Em nói một câu, đố nó mà dám không nghe đấy."



Góc Nhìn bật cười trước cái tính háo thắng trẻ con của Linh, hắn định khuyên nàng vài câu nhưng rồi hắn lại cho rằng đây chưa phải lúc thích hợp. Hắn nói: "Được rồi, để mai hoặc bữa kia anh nhờ em vậy nhé.".

**********************************************


XV/ Bất ngờ.



"A lô, anh T. à, em Tú đây mà. Việc hôm trước anh nhờ em, sáng nay em vừa hỏi xong rồi…"



"Tú à, nhìn số điện thoại lạ quá anh lại tưởng của ai, thế kết quả sao rồi em?"



"Vâng, đây là số cơ quan em. Kết quả đúng như anh đoán, trong hồ sơ có ghi rõ thằng bé chết vì cảm lạnh, nhưng đó chỉ là nguyên nhân phụ, còn nguyên nhân chính gây ra cái chết của nó là…" "……………….." "…A lô, anh còn đấy không, anh vẫn đang nghe em nói đấy chứ?"



"Vẫn đây, cảm ơn em nhé, anh hơi choáng khi biết kết quả tí thôi. Có gì anh gọi lại cho em sau nhé." – Góc Nhìn tắt máy, hắn cảm thấy tay chân rụng rời, đầu óc choáng váng. Những sự thực Tú vừa cho Góc Nhìn biết khiến hắn nghĩ đến một tình huống mà hắn không thể nào tin nổi. Hắn cầu mong cho suy đoán của hắn không phải là sự thực, nhưng lý trí của hắn lại nói thầm cho hắn biết chẳng còn sự thực nào ngoài tình huống mà hắn đang nghĩ đến.



Số là Góc Nhìn có một anh bạn làm công an tên Tú(Bạn đọc nào đã từng đọc qua "Oan hồn trong xóm trọ" hẳn sẽ biết nhân vật này.), hắn đã nhờ Tú xem lại hồ sơ pháp y về cái chết của cậu bé đánh giầy. Hôm nay Tú gọi điện thông báo kết quả cho Góc Nhìn, đầu đuôi là như vậy.



"Sao vậy anh?" – Linh hỏi khi thấy Góc Nhìn đột nhiên ngẩng mặt lên trời cười như một kẻ điên.



Góc Nhìn không trả lời, hắn cúi mặt lấy tay bóp trán nhìn đăm đăm xuống nền nhà. Hành động của hắn khiến Linh cảm thấy sợ. Cô bé ngồi sát lại gần hắn, vòng tay ôm ngang người hắn và dụi mặt vào lưng hắn. Em đã hiểu hơn về Góc Nhìn, những lúc hắn không muốn trả lời thì tốt nhất không nên hỏi.



Hai người ngồi như vậy một hồi lâu. Cuối cùng, Góc Nhìn lên tiếng trước: "Cuộc sống này ảo quá em ạ. Thật sự là chẳng còn biết tin vào đâu nữa. Anh luôn tâm niệm một câu thế này: "Thấy vậy mà không phải vậy, nghe vậy mà không phải vậy, tưởng vậy mà không phải vậy.". Nhưng rồi cuộc sống cứ vội vã trôi qua một cách rất rõ ràng, đôi lúc anh nghĩ, có lẽ mình phải nhìn vào một cái gì đấy, nghe một điều gì đấy và tin một ai đấy, và anh quên đi những điều tâm niệm của mình. Nhưng rồi cuối cùng, anh vẫn phải quay trở lại với những giá trị ban đầu, vẫn phải công nhận rằng chẳng có gì đúng hơn những điều anh đã từng tâm niệm."



Linh không hiểu cho lắm những điều Góc Nhìn vừa nói. Cô bé chỉ biết rằng hắn đang trong tâm trạng chẳng lấy gì làm vui vẻ. Em xiết chặt vòng tay hơn, ép mạnh hơn bộ ngực mình vào lưng hắn.



Cũng phải nói thêm rằng, đêm nay đã là đêm thứ ba liên tiếp Góc Nhìn có mặt ở nhà Linh. Anh trai Linh vẫn chưa về và Linh vẫn "cần" một người có thể "giúp" cô bé vượt qua nỗi sợ hãi. Về phần Góc Nhìn, hắn cũng khó lòng cưỡng lại nổi những cảm xúc quá ngọt ngào khi được ở cạnh Linh, dù rằng hắn chưa bao giờ yêu cô bé.



Góc Nhìn bất ngờ quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Linh, cười chúm chím: "Chẳng có gì ngọt ngào và quyến rũ hơn lời nói của một người phụ nữ, và cũng chẳng có gì cay đắng tồi tệ hơn chính những lời nói đấy."



Linh ngơ ngác, chẳng hiểu Góc Nhìn đang muốn ám chỉ điều gì. Em nghệt mặt ra hỏi: "Anh nói em à?"



Góc Nhìn trả lời Linh bằng một câu hỏi chẳng ăn nhập gì với câu chuyện: "12 giờ sáng nay em có dám ra nghĩa địa với anh không?"



Linh giật mình: "Sao lại ra nghĩa địa vào giờ đấy làm gì hả anh?"



Góc Nhìn ra vẻ bí hiểm: "Ra để bắt ma em ạ, một con ma biết nói thực. Chúng ta cần bắt con ma này để chấm dứt tất cả những chuyện loằng ngoằng xung quanh cậu bé đánh giầy, và cũng là để giúp em không còn bị ám ảnh nữa."



Linh càng lúc càng cảm thấy mình ngờ nghệch trước những lời nói của Góc Nhìn: "Em chẳng hiểu anh đang nói gì, nhưng không sao, có anh đi cùng thì em cũng chẳng sợ phải ra nghĩa địa." – Rồi em cười tít mắt.



"Ok, còn giờ thì anh không muốn nghĩ gì đến chuyện đấy nữa, đau đầu quá." – Vừa nói Góc Nhìn vừa trêu Linh bằng cách lấy tay bóp nhẹ vào miệng em và day day cặp môi xinh xắn. Linh lựa thế cắn lấy một ngón tay Góc Nhìn. Em xiết mạnh hàm răng khiến hắn kêu lên oai oái, vội rút tay lại suýt xoa. Linh cười khanh khách, em cầm lấy tay Góc Nhìn, nói với hắn: "Để em đền cho.". Rồi em đút ngón tay của hắn vào mồm mút nhẹ như đang mút một que kem, trong lúc đôi mắt nhìn thẳng vào mắt hắn lẳng lơ khiêu khích.



Góc Nhìn rút ngón tay ra khỏi cái mồm ướt át của Linh, và trước sự bất ngờ của cô bé, hắn cũng đút ngón tay ướt đẫm nước vào mồm mình mút chùn chụt. Mút chán, hắn lại giơ ngón tay ra trước mặt cô bé và nhìn em với ánh mắt thách thức. Linh cười nhẹ và không ngần ngại ngậm luôn ngón tay của hắn vào mồm. Nhìn cái miệng xinh như hoa của cô thiếu nữ đang mân mê ngón tay mình, cảm nhận cái lưỡi mềm mại nóng ấm của em ve vuốt quanh những đốt ngón tay, Góc Nhìn không chịu nổi, hắn ôm chầm lấy Linh...



Ngoài kia, trăng càng lúc càng lên cao, tỏa thứ ánh sáng vàng dịu dàng xuống vạn vật. Khu nghĩa địa Hoàng Hoa Thám im lìm, hiền hòa như bao đời nay nó vẫn thế. Ít ai ngờ rằng một tấn bi kịch đau lòng sắp xảy ra, khai sáng những bí ẩn xưa nay không mấy người biết và chấm dứt những chuyện thương tâm rùng rợn liên quan đến mảnh đất linh thiêng mà cũng không kém phần rùng rợn này.



Những bóng ma trên đường Hoàng Hoa Thám.



XVI/



"Mặc quần áo vào đi em, 11 giờ rưỡi rồi!" – Góc Nhìn giục Linh.



Linh vừa ngáp vừa lười nhác đứng dậy. Em vươn vai hỏi Góc Nhìn: "Nhất thiết phải xuống vào giờ này hả anh?"



"Ừ, hôm nay là ngày cúng cô hồn, chẳng còn cơ hội nào tốt hơn nữa đâu." – Góc Nhìn trả lời và nhanh chóng lấy những thứ hắn đã chuẩn bị từ trước trong chiếc ba lô đang nằm lăn lóc dưới đất, bao gồm một chiếc đèn pin thể thao nhỏ và một lưỡi lê to bản cũ kỹ, một xấp khăn giấy. Hắn giắt lưỡi lê ra sau lưng, cầm chiếc đèn pin trên tay phải và ra hiệu Linh đi theo mình.



Công việc đầu tiên Góc Nhìn làm khiến Linh không hiểu nổi. Hắn chạy về mé phải của nghĩa địa, dừng lại trước một túi rác khá lớn và lục tung nó ra. Hắn dùng lưỡi lê cày xới đống rác, rọi chiếc đèn pin đang ngậm trên mồm vào để quan sát. Linh bịt mũi, kinh tởm hỏi hắn: "Anh làm sao vậy?"



Góc Nhìn không trả lời, hắn lặng lẽ gom rác trở lại vào túi, rút một chiếc khăn giấy chùi sạch lưỡi lê, giắt vào sau lưng, tắt đèn pin và lẩm bẩm rất to: "Khốn nạn! Quá khốn nạn!".



Linh có cảm giác mình là người bị gạt ra ngoài câu chuyện, em hờn dỗi: "Có chuyện gì anh nói cho em biết với, sao cứ cố tình tỏ ra bí mật thế."



Góc Nhìn bật cười: "Từ từ đã em, anh chưa dám chắc những gì anh đoán là đúng nên anh không muốn nói ra sợ tạo nên những thành kiến không tốt trong đầu em. À mà này, em có biết "cổng trời" là cái gì không?"



Linh ngơ ngác: "Em không hiểu?"



"Một truyền thuyết của làng em ấy, "cổng trời?"" – Góc Nhìn hỏi lại.



"Em chẳng hiểu anh đang nói gì cả" – Càng ngày Linh càng cảm thấy mình trở nên ngớ ngẩn trước những câu nói và hành động của Góc Nhìn.



Góc Nhìn kéo tay linh đi về phía nhà em. Vừa đi hắn vừa nói: "Thôi được, sau đêm nay em sẽ biết tất cả." Đến trước hè, hắn chọn một vị trí tương đối bằng phẳng, cúi mồm thổi phù phù mấy cái cho bụi bay tứ tung rồi ngồi bệt xuống đất. Linh ngần ngại vì em cho rằng như thế là bẩn, nhưng cuối cùng em cũng bắt trước hắn, ngồi bệt xuống đất.



Hai người ngồi như vậy hồi lâu. Góc Nhìn không nói gì trong khi Linh không ngừng đưa ra các câu hỏi. Được một lúc, Linh mỏi miệng không hỏi nữa còn Góc Nhìn bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài. Nhàn cư vi bất thiện, và cũng là để cưỡng lại cơn buồn ngủ nặng nề đang kéo đến, hắn bắt đầu táy máy tay chân, sờ soạng khắp người Linh. Linh không phản đối, nhưng để tỏ ra ta đây đang dỗi, em cũng chẳng đồng tình như mọi khi. Em cong đôi môi ra, bắt hai tay lên đầu gối mặc hắn làm gì thì làm.



Khi những hành động chẳng lấy gì làm đẹp đẽ ấy đang diễn ra, Linh đột nhiên chỉ tay về phía bức tường trong cùng của nghĩa địa, em hỏi hắn: "Anh thấy chỗ kia có giống bóng người không?".



Góc Nhìn đưa mắt theo ngón tay của Linh. Ánh trăng và những lùm cây tạo nên đủ thứ hình thù kỳ quái trên bức tường. Chỗ này giống con thỏ, chỗ kia giống con vịt... Ánh mắt hắn dừng lại ở một vị trí trên bức tường. Đúng là giống người thật. Nếu không kể những râu ria xung quanh và đoạn từ phần đầu gối trở xuống dính với một đống lùm lùm như miếng bọt biển, thì cái bóng đấy gần chính xác là bóng một đứa trẻ nhìn một bên mặt.



Cái bóng rất giống người, nhưng sự hấp dẫn của nó cũng chỉ đến thế mà thôi. Góc Nhìn nhanh chóng lãng quên cái bóng và tập trung vào mục tiêu khác hấp dẫn hơn, là cơ thể mỹ miều của Linh.



Góc Nhìn chỉ thực sự quay lại với cái bóng khi ít phút sau, Linh bất chợt nói với hắn, giọng hơi hốt hoảng: "Anh ơi, cái bóng giống người lúc nãy đâu rồi?"



Góc Nhìn giật mình. Nếu một cái bóng tạo nên bởi ánh trăng và cây cối, thì nó không thể tự biến mất nếu không có sự thay đổi của mặt trăng được. Mà rõ ràng là nãy giờ vị trí mặt trăng không có sự thay đổi nào, hoặc có nhưng không đáng kể. Hắn đưa mắt về vị trí cái bóng lúc nãy. Đúng là cái bóng đã không còn ở đấy nữa.



Chưa hết nghi hoặc, ánh mắt của Góc Nhìn lại bị hút về một vị trí khác của bức tường, ngay gần dãy nhà hoang.



Cái bóng đang ở đó.



Lần này không có lùm cây ở dưới chân, cũng không có bóng của cành cây nào tạo ra những râu ria xung quanh cái bóng. Lần này Góc Nhìn cũng không thấy nó giống bóng người nữa.



Mà nó chính xác là bóng của một người, bóng một đứa trẻ.



Góc Nhìn giật bắn mình, mồ hôi túa ra lạnh toát. Bàn tay hắn rời khỏi cơ thể Linh tự lúc nào chẳng rõ.



Lúc này, bống nhiên hắn muốn quay trở vào nhà, muốn quên đi cái nhiệm vụ mà hắn dự định sẽ làm. Hắn nói với Linh: "Vào nhà đã em." – Vừa nói hắn vừa quàng tay sang bên cạnh, định nắm lấy tay Linh.



Cánh tay hắn nắm phải... không khí.



Góc Nhìn ngạc nhiên, hắn quay sang đưa mắt tìm Linh. Vị trí của Linh lúc này khiến hắn khó hiểu.



Thay vì ngồi cạnh hắn và run rẩy, em lại đang thẫn thờ tiến về phía khu nghĩa trang.



Góc Nhìn gọi Linh trong tâm trạng ngạc nhiên pha lẫn sợ hãi. Hắn lờ mờ cảm thấy có cái gì đấy không bình thường trong động tác của em: "Em, vào nhà thôi, để hôm khác thôi, em!"



Linh hình như không nghe thấy lời hắn. Em vẫn lừ lừ tiến về phía trước như một con rô bốt được lập trình sẵn.



Khi Góc Nhìn quyết định đứng lên chạy về phía Linh, thì em đã đi được đến gần dãy nhà hoang.



Góc Nhìn hốt hoảng, hắn chạy vội đến nắm tay Linh kéo lại. Khi bàn tay hắn chạm được vào cổ tay Linh, hắn lại một lần nữa giật mình, rụt tay lại.



Bàn tay em lạnh như nước đá.



Góc Nhìn chợt hiểu rằng Linh đang ở một trạng thái không bình thường, em đã không còn là em nữa.



Hắn trở nên luống cuống và bấn loạn. Sẽ phải làm gì đây nếu "cái gì đó" đang ở trong Linh điều khiển em làm những việc điên rồ? Sẽ phải làm gì đây nếu như tính mạng của Linh gặp nguy hiểm vì chuyện này? Liệu có nên la lên nhờ mọi người giúp đỡ?



Trong khoảng khắc đầu Góc Nhìn căng ra vì suy nghĩ. Tuy nhiên khi nhìn thấy Linh càng ngày càng tiến sâu vào khu nhà hoang, hắn quyết định tạm dừng dòng suy nghĩ lại, chạy thật nhanh đến chắn trước mặt em. Hắn dùng cả hai tay giữ lấy vai Linh lắc lắc.



Người Linh lạnh ngắt và nhão nhoét.



"Này, ai đấy, đừng làm hại em tôi..." – Góc Nhìn nói. Thực ra hắn cũng chẳng biết phải nói gì trong tình huống này, hắn thử nhớ lại lời của mấy ông thầy gọi hồn mà thỉnh thoảng hắn được chứng kiến, nhưng nghĩ đến phải bắt trước kiểu nói của họ, hắn cảm thấy sống sượng và ngượng ngùng hết sức. Thế mới biết "trăm hay không bằng quen tay", chỉ vài câu nói đơn giản thôi, nhưng không phải ai cũng nói được.



Đôi mắt Linh mở to, nhưng không nhìn Góc Nhìn, nó luôn hướng về phía trước, vô hồn.



Góc Nhìn vẫn lay, nhưng không có phản ứng đến từ Linh.



Góc Nhìn cảm thấy bế tắc, tuy nhiên hắn đã quyết định hành động. Hắn vòng một tay ra sau lưng Linh, tay còn lại hắn đặt ngang khuỷu chân em. Hắn định sẽ bế Linh ra khỏi chỗ này.



Khi Góc Nhìn vận lực để chuẩn bị bế Linh lên, bất chợt hắn nghe thấy tiếng nói phát ra từ chính cái miệng xinh xắn của em: "Đừng, vào căn phòng kia đã."



Tiếng nói của một đứa trẻ, một cậu con trai. Nhưng trong thanh âm vẫn còn nhiều chất giọng con gái của Linh.



Cùng với tiếng nói, tay Linh chỉ về căn phòng trong cùng của dãy nhà hoang, là căn phòng thứ 3 kể từ ngoài vào.



Dù giật mình đánh thót, nhưng Góc Nhìn cũng cảm thấy nhẹ nhõm được phần nào. Vậy là cuối cùng "nhân vật" đang ở trong Linh cũng muốn thương lượng một cái gì đó. Hắn hỏi lại, giọng lạc đi vì sợ: "Phòng nào cơ?"



"Phòng trong cùng" – Nói đến đó, Linh bất chợt ngã ngửa người ra phía sau. Rất may là tay Góc nhìn đang ở sẵn đó, nên hắn dễ dàng đỡ được, tránh cho em một cú ngã đau.



Ôm Linh vào lòng và xoa xoa lòng bàn tay em, Góc Nhìn vừa để ý biểu hiện trên khuôn mặt em. Đôi mắt Linh chớp chớp và mở ra, trông em có vẻ khá mệt mỏi.



Không ngạc nhiên như Góc Nhìn vẫn tưởng, Linh hỏi luôn hắn: "Phòng cuối cùng kia có cái gì hả anh?".



Sự ngạc nhiên tưởng là của Linh chuyển sang Góc Nhìn, hắn hỏi em: "Em vẫn biết mình vừa làm gì à?"



Linh cúi mặt, em nói giọng mệt mỏi: "Vâng! Em vẫn biết, vẫn thấy chỉ có điều em không điều khiển được mình thôi. Cũng giống như lần trước. Chắc chắn lại là thằng bé đánh giầy rồi. Vậy ta vào căn phòng kia chứ anh?"



Góc Nhìn lưỡng lự, hắn đã bàn lùi kể từ khi nhìn thấy cái bóng biết di chuyển trên tường. Nhưng cuối cùng, sau khi suy đi tính lại, hắn cũng dứt khoát: "Ok, đằng nào rồi cũng phải giải quyết cho xong, nào, đâm lao đành phải theo lao." Nói đoạn hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Linh, dắt em tiến sâu vào dãy nhà hoang.



Những bụi cỏ kêu sột soạt làm tăng thêm vẻ rùng rợn của khung cảnh nơi đây. Góc Nhìn đút tạm cây đèn pin vào túi quần vì ánh trăng sáng vằng vặc quá đủ để hắn thấy đường. Hai người đi qua hai căn phòng đầu tiên, tiến vào phòng số 3.



Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt Góc Nhìn khiến hắn hết sức kinh ngạc.



Phía bên phải của căn phòng là một hình chữ nhật hoàn hảo khá lớn được tạo nên bằng ánh trăng và bóng của những cành cây lớn đang che phủ trên trần nhà.



Tại sao lại có chuyện này?



Số là căn phòng số 3 này gần như không có trần. Chính xác là nó đã từng có nhưng đến bây giờ, không rõ vì những lý do gì mà trần của nó đã bị tháo dỡ gần hết, chỉ còn một chút ở góc trái. Ngay phía sau căn phòng có hai cây cổ thụ khá lớn, tán của chúng vươn qua trần phòng. Nay có ánh trăng, chúng hắt bóng xuống căn phòng. Hình chữ nhật nói trên được tạo nên từ bóng của những tán cây ấy. Còn vì sao mà chúng có thể tạo được hình chữ nhật hoàn hảo đến vậy, có thể chỉ là ngẫu nhiên. Tuy nhiên Góc Nhìn không tin như thế, hắn cho rằng chắc chắn hình ảnh khác thường này có liên quan đến truyền thuyết cổng trời của cư dân Hoàng Hoa Thám. Bỗng dưng có một cái gì đấy tựa như sự hưng phấn dấy lên trong lòng hắn. Giờ đây, hắn thực sự muốn khám phá cái bí mật bao đời nay cất giấu trong khu nghĩa trang này.



Linh cũng ngạc nhiên không kém Góc Nhìn, nhưng em không nói gì. Có vẻ như em vẫn còn đang mệt.



Góc Nhìn dắt Linh tiến lại gần hình chữ nhật. Hắn quan sát nó thật cẩn thận.



Không có gì khác thường cả. Ít ra là nhìn bằng mắt thì không thấy có gì khác.



Góc Nhìn bắt đầu nghĩ đến những tình huống trong phim. Hắn lấy lưỡi lê ra thử cậy cậy vài viên gạch.



Không có phản ứng. Chẳng có gì tỏ ra những viên gạch này có thể cậy ra dễ hơn những viên khác. Góc Nhìn bắt đầu nản. Vẫn cầm lưỡi lê, hắn đưa tay lên dùng mu bàn tay cạ cạ vào chùm râu ở cằm theo thói quen. Bất chợt cảm thấy đau nhói ở tay, hắn giật mình đánh rơi lưỡi lê xuống.



"Cộp.... Ộpppppp.....".



Góc Nhìn bắt con kiến càng đang cố gắn hai hàm răng như chiếc kìm vào mu bàn tay, sau đó hắn nhặt lưỡi lê lên, nói nhỏ với Linh: "Em nghe thấy tiếng động vừa rồi không, có tiếng vang, rõ ràng là dưới này rỗng.". Và để chứng minh lời nói đó, hắn cầm lưỡi lê đập thêm vài phát nữa xuống sàn. Tiếng vang dội lại rất rõ ràng và dứt khoát. Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn dưới này rỗng.



Được tiếp thêm lửa, Góc Nhìn thử cạy hết viên gạch này đến viên gạch khác.



"Ô mê ga" – Góc Nhìn reo lên nhí nhảnh khi hắn cảm nhận được độ nhún một cách rõ rệt khi thử bậy một viên gạch ở phía ngoài hình chữ nhật. Hắn hăm hở nhấn sâu lưỡi lê vào và thử bậy ra.



Không khó khăn như Góc Nhìn nghĩ, cả một tảng gồm rất nhiều viên gạch lộ ra. Đúng là một cửa hầm vuông chằn chặn.



Lật ngửa hẳn "cánh cửa", Góc Nhìn có thể thấy ngay chân hắn là những bậc thang dẫn xuống phía dưới. Hắn đưa mắt nhìn Linh như có ý hỏi em có muốn xuống đấy thám hiểm không?



Dù cả nể nhưng Linh không hề muốn xuống một chỗ tối tăm mà mình chưa biết trước như thế chút nào. Em nói với hắn: "Thôi, đừng xuống anh ạ, nhỡ có chuyện gì thì sao."



"Đã đến đây rồi chả lẽ lại không xuống? Nếu em sợ thì cứ đứng đây cũng được, anh xem qua một tí rồi anh lên ngay." – Góc Nhìn nói.



"Em!..." – Linh lưỡng lự, nhưng cuối cùng em cũng quyết định ở lại chờ Góc Nhìn.



"Chờ ở đây nhé, anh lên ngay đấy!" – Nói rồi Góc Nhìn rọi cây đèn pin xuống dưới những bậc thang, hắn cẩn thận dò dẫm từng bậc một bước xuống phía dưới.



Xuống được khoảng 2 mét, Góc Nhìn thấy một cánh cửa gỗ kiểu cổ có trạm hình rồng rất đẹp chắn ngay trước mặt. Khựng lại giây lát trước khi tiến đến gần, hắn nhận thấy trên cánh cửa còn có khắc rất nhiều chữ cổ(có lẽ là hán nôm), tuy nhiên do không hiểu nên hắn nhanh chóng bỏ qua chi tiết ấy. Hắn với tay sờ nhẹ vào cánh cửa. Nhận thấy nó đong đưa một cách lỏng lẻo, hắn đẩy mạnh vào.



Cánh cửa bật mở, một địa đạo ngắn, thấp hiện ra. Góc Nhìn hơi do dự, nhưng cuối cùng, như có một ma lực sai khiến, hắn mạnh dạn bước chân vào. Địa đạo này có chiều cao chỉ ngang cổ nên Góc Nhìn phải cúi xuống mới có thể đi được. Áng chừng đoạn hầm dài chưa đến năm mét vì chỉ một lát sau, hắn đã tới sát cuối hầm. Một ô cửa hiện ra trước mắt. Cẩn thận rọi cây đèn pin về phía trước, Góc Nhìn nhận thấy ngay dưới chân mình là một bậc thang hẹp cao khoảng trên hai mét rưỡi.



Chưa vội bước xuống, hắn lia nhẹ cây đèn khắp một vòng vào khoảng không gian phía trước và quan sát. Ý hắn là, không biết những cái phía sau cánh cửa và đoạn hầm này có đáng để hắn phải bước vào hoặc mạo hiểm không?



Những cái Góc Nhìn nhìn thấy, dù chỉ lờ mờ, cũng đủ khiến hắn phải sững sờ. Đại khái, theo suy đoán của Góc Nhìn, thì đây là một căn phòng rộng khoảng 20-25 mét vuông, có cửa thông sang phòng khác. Nhưng cái khiến hắn phải ngạc nhiên nhất, là bên phải căn phòng có một điện thờ đồ sộ bao gồm nhiều tầng với rất nhiều loại tượng trên mỗi tầng, có nhiều bát hương và nhiều đồ thờ cúng theo đúng phong cách cổ truyền dân tộc. Trong chốc lát, bức tranh vẽ lên trong đầu Góc Nhìn tạm thời chỉ có thế, bởi vì hắn muốn được quan sát kỹ hơn sau khi đã đột nhập hẳn vào căn phòng.



Góc Nhìn đặt một chân xuống cầu thang. Khi hắn nhận ra bậc thang này không bình thường bởi vì nó lún hẳn xuống như một chiếc đệm lò xo, cũng là lúc hắn nghe thấy một tiếng thét lanh lảnh vang lên ngay phía trước, không hẳn là to, nhưng thừa đủ để xoáy vào tận màng nhĩ kẻ đang ở trong căn phòng bí ẩn này.



Gần như cùng lúc với tiếng thét, từ trên trần nhà, một vật lồm nhồm nửa đen nửa trắng rơi xuống và đong đưa trước mắt Góc Nhìn. Trong lúc hoảng hốt, hắn lia một cách run rẩy cây đèn pin về phía vật thể lạ.



Cái hắn nhìn thấy khiến hắn thực sự không giữ nổi bình tĩnh.



Đôi mắt, một đôi mắt không có tròng lồi ra khỏi hai hốc mắt sâu hoắm. Chưa hết, đằng sau đôi mắt là cái đầu, cái đầu trọc lóc của một người phụ nữ, và dưới cái đầu, một thân hình trong bộ đồ đen tuyền rách rưới làm nổi bật lên đôi tay trắng hơn cả thạch cao dài như tay vượn.



Hình ảnh rùng rợn ấy kết hợp với khung cảnh hiện thời có thể khiến những trái tim can đảm nhất cũng phải bay ra khỏi lồng ngực. Góc Nhìn không ngoại lệ, hắn đánh rơi cây đèn, nhảy lùi về phía sau như người có võ.



Đáng tiếc cho Góc Nhìn, bởi chỗ hắn đang đứng chỉ là một đoạn hầm cao không quá cổ người trưởng thành. Vì vậy, khi nhảy lùi về phía sau như trên miêu tả, đầu hắn đập mạnh vào trần của đoạn hầm. "Cốp!", đấy là tiếng động cuối cùng Góc Nhìn nghe được trước khi ngất đi, chính là tiếng đầu hắn đập vào bê tông(hay một chất gì đại loại như thế) của trần hầm. Đáng khen là, dù trong tình huống bất ngờ và khẩn cấp như thế, Góc Nhìn vẫn không thốt ra một tiếng kêu đáng kể nào, gần đúng với cái bản chất lỳ lợm cứng đầu của con người hắn. Đáng buồn thay, bởi vì như vậy cũng có nghĩa là, không có tín hiệu gì cho Linh đang đứng ngoài kia biết hắn, hoặc có thể cả em nữa, đang gặp nguy hiểm.



<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>







Lại nói về Linh, ban đầu em vẫn cho rằng mình khôn ngoan khi quyết định đứng ngoài này chờ tín hiệu của Góc Nhìn. Nhưng bây giờ, khi bỗng nhiên nhận ra mình đang đơn độc đứng ở một nơi âm u đầy tử khí giữa đêm khuya, em lại thấy hối hận. "Lẽ ra mình nên đi theo anh ý thì hơn!"- Linh thầm nghĩ. Rồi em lại tự an ủi, có lẽ Góc Nhìn sẽ nhanh chóng khám phá xong cái hệ thống dị thường này, và sẽ đi ra, hoặc ít ra cũng là gọi em vào.



Một phút, hai phút, ba phút, năm phút và nhiều hơn nữa, Góc Nhìn vẫn chưa ra. Linh bắt đầu sợ. Em gọi khẽ: "Anh! Anh ơi…". Không hề có tiếng trả lời. Sợ tiếng gọi của mình không lọt nổi vào đường hầm, Linh cúi người xuống, dấn thêm một bước chân, đưa mắt nhìn vào bên trong.



Tối như hũ nút, cả ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin của Góc Nhìn giờ cũng chẳng còn. Một cảm giác bất an lo lắng đến khủng khiếp từ đâu kéo đến khiến dạ dày Linh quặn lại, nước mắt em trào ra, em gọi tiếp với cái giọng run run pha nước mắt dễ thương đến nỗi, nếu có gã đàn ông nào được nghe giọng em vào lúc này, có lẽ hắn sẽ nói yêu em mà không cần suy nghĩ.



"Anh ơi! Anh ơi!... hức!..." – Không có tiếng trả lời. Linh muốn vào trong tìm Góc Nhìn, nhưng nếu như lúc nãy em vào cùng với hắn, thì còn có chiếc đèn pin để nhìn đường, giờ muốn vào, thì sẽ phải mò mẫm như một người mù. Linh đắn đo!



Trong đời, chưa bao giờ Linh can đảm như bây giờ. Kể cả nếu em có quyết định không vào bên trong tìm Góc Nhìn, thì em vẫn có quyền tự hào vì mình đã dám ở một mình ở một nơi đáng sợ như thế này vào cái giờ này. Tuy nhiên, đấy chưa phải là tất cả. Linh có thể còn được tự hào hơn nữa, bởi vì em đã quyết định nhắm mắt làm liều, chui vào đường hầm tối tăm kia để tìm hắn. Góc Nhìn, kẻ đã đi vào cuộc đời em bằng cái cách vô lý nhất mà người ta không tưởng tượng nổi. Tất cả những gì liên quan đến hắn đều vô lý, từ những chuyện ma mãnh, cách hắn lên giường với em, rồi cách hắn "giáo dục" em, thậm chí là làm em thay đổi cả lối suy nghĩ vốn đã ăn sâu vào đầu óc. Quả thực là cực kỳ vô lý. Giờ đây, hắn lại sắp khiến em phải làm một việc vô lý nữa, đó là một mình chui vào cái đường hầm tối tăm rùng rợn kia mà không cần bất kỳ sự trợ giúp nào. Lòng can đảm chưa bao giờ có này bỗng xuất hiện trong em như nó đã nằm ở đó tự bao giờ(vô lý).



Đáng buồn thay, Góc Nhìn không có cơ hội một lần nữa được chứng kiến lòng can đảm của Linh, bởi vì ngay khi em chuẩn bị bước vào đường hầm, một cái gì đó đập mạnh vào gáy, Linh đổ gục như một cây chuối và không còn biết gì nữa.



<<<<<<<<<<<<<<>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>







XVII/



Góc Nhìn tình dậy khi có ánh đèn chiếu thẳng vào mặt. Hắn tự hỏi, liệu đây có phải là một giấc mơ? Hắn định đưa tay lên dụi mắt, nhưng chợt nhận ra rằng đôi tay mình đang bị trói quặt ra đằng sau, hắn cựa mình và cố gắng quan sát xem việc gì xảy đến với mình.



Ánh sáng chiếu vào mặt Góc Nhìn được phát ra từ chính chiếc đèn pin của hắn, tuy nhiên người đang sử dụng nó không phải là hắn.



Đó là một người đàn ông xa lạ mà Góc Nhìn chưa thấy bao giờ. Một người đàn ông có dáng người tầm thước, khuôn mặt bảnh bao nhẵn nhụi với mái tóc rẽ một bên trông hết sức lịch sự. Nhìn ông hẳn ai cũng sẽ nghĩ ngay đến một viên chức nhà nước đứng đắn, điềm đạm. Ông ta cầm chiếc đèn pin của Góc Nhìn theo cách quê kệch nhất mà hắn từng thấy. Vừa lia lia chiếc đèn pin, ông ta vừa quay ra phía sau nói vào khoảng tối: "Sáng phết đấy.".



"Thôi đừng loằng ngoằng nữa, cố gắng giải quyết nhanh cho đỡ rách việc, tôi ớn lắm rồi đấy, chả biết tai bay vạ gió từ đâu mang hai cái đồ súc vật này đến nữa." – Giọng một người đàn bà, cũng lạ hoắc, phát ra từ phía sau bức tường, có lẽ bà ta đang ở trong căn phòng có cánh cửa thông với phòng này.



Người đàn ông không trả lời, ông ta đưa mắt quan sát Góc Nhìn, lắc đầu ra vẻ luyến tiếc: "Mấy con ngựa non háu đá, lẽ ra kết cục của chúng mày có thế khác, nhưng biết làm sao bây giờ, ta cũng chẳng biết phải thế nào.". Nói xong, ông ta đặt chiếc đèn pin xuống và đứng dậy đi vào chiếc cửa thông sang phòng bên cạnh, chắc là để hội ý với người đàn bà khi nãy.



Lúc này Góc Nhìn mới có dịp quan sát những thứ xung quanh mình. Chính xác là hắn đang ở ngay trong căn phòng mà lúc nãy hắn đã vào. Hắn có thể nhận ra chiếc điện thờ hoành tráng mà hắn đã thấy trước khi ngất đi, giờ đây nằm phía bên trái. Cửa thông ra đường hầm nằm ngay trước mắt hắn, cách đúng bằng chiều rộng căn phòng. Căn phòng thấp hơn so với nền đất khoảng 2 mét rưỡi, nền và trần được lát bằng gỗ hẳn hoi.



Đập vào mắt Góc Nhìn, là chi tiết rùng rợn đã hạ gục hắn, cái xác người đàn bà trọc đầu có đôi tay dài và trắng. Nó treo lủng lẳng trên một sợi dây tròng vào cổ. Chi tiết này làm Góc Nhìn phân vân không ít, nhưng với tình thế không lấy gì làm tốt đẹp của hắn hiện giờ, cái xác không phải là vấn đề cần phải được phân tích kỹ. Hắn rời mắt khỏi cái xác và tiếp tục quan sát căn phòng.



Sở dĩ Góc Nhìn có thể nhìn thấy được trong căn phòng tối tăm nằm dưới lòng đất này, bởi ở góc trong cùng, phía bên phải căn phòng có một chiếc đèn sạc điện bé nhưng khá sáng, cộng thêm là hai cây nến đang cháy trên điện thờ. Hắn đưa mắt nhìn kỹ lại chiếc điện thờ một lần nữa. Không chỉ có hai cây nên, trên đấy còn được thắp thêm một vài que hương ở chiếc bát hương to nhất chính giữa điện. Bất chợt Góc Nhìn giật mình khi cảm thấy một cái gì mềm mại đang cục cựa, đụng vào cùi tay trái. Hắn quay sang và một lần nữa lại giật mình khi phát hiện ra đó chính là Linh. Cô bé cũng bị trói và đang nằm như một cây cung ngay bên cạnh hắn.



Có vẻ như vừa tỉnh lại sau một cơn mê dài, Linh cố gắng ngồi dậy. Tay em bị chói chặt vào chân nên tư thế ngồi của em trở nên khổ sở. Đúng hơn là tư thế quỳ chứ không phải ngồi. Em chỉ phát hiện ra Góc Nhìn đang ở cạnh mình khi hắn lên tiếng hỏi: "Cả em nữa à? Chuyện gì thế này?". Linh muốn lên tiếng trả lời nhưng em không thể. Em cảm thấy miệng mình đau nhói và căng ra hết cỡ vì một mảnh vải cực to được đút sâu vào tận trong cổ họng. Góc Nhìn nhanh chóng nhận ra điều đó, hắn tự hỏi, tại sao trong cùng hoàn cảnh như nhau mà Linh bị nhét giẻ vào mồm trong khi hắn thì không?



Linh ú ớ trong cuống họng, em ứa nước mắt nhìn Góc Nhìn. Góc Nhìn cũng cảm thấy xót xa, nhưng ngay đến bản thân hắn hắn còn không lo nổi thì còn nói chi đến chuyện giúp người khác. Hắn bặm môi lại, nhìn Linh bằng ánh mắt thông cảm và quan tâm nhất có thể, giống với ánh mắt hắn nhìn Linh khi lần đầu hai người gặp nhau, khi mà em kể với hắn những chuyện kinh dị em gặp phải.



Biết Góc Nhìn chẳng thể giúp mình, Linh gắng gượng ngồi dậy, em dựa vào vai hắn và nhìn hắn bằng ánh mắt chan chứa tình khiến Góc Nhìn cảm thấy khó xử, hắn nhìn xuống đất tránh ánh mắt của Linh và lúng búng trong mồm: "Anh xin lỗi…" rồi cả hai ngồi im lặng, phó mặc thân mình cho số phận.



"Thôi giải quyết cho nhanh còn về nhà ngủ nữa. Mệt lắm rồi." – Giọng người đàn bà. – "Từ từ, mạng người chứ có phải cỏ rác đâu mà bà làm như mua mớ rau không bằng." – Giọng người đàn ông.



Liền sau đó cả hai người bước ra khỏi căn phòng ngay sau lưng Góc Nhìn và Linh, cùng đến trước mặt hai bạn trẻ.



Đến bây giờ Góc Nhìn mới được nhìn thấy dung nhan người đàn bà. Đấy là một thân hình mập mạp với làn da bóng nhờn nhìn phát gớm. Đôi môi đánh son đậm quá mức trông đỏ chót và đôi lông mày săm khéo léo bên trên bộ lông mi được tỉa tót một cách chỉn chu. Tất cả những cái đó tạo nên một vẻ kệch cỡm đến khó tả trong cái thân hình ít nhất cũng phải trên bốn chục của mụ ta. Góc Nhìn tự hỏi, không hiểu giờ này mà mụ ta còn trang điểm kỹ lưỡng như thế để làm gì? Thậm chí ngay cả ban ngày, mụ ta có trang điểm cũng chưa chắc có người nhìn. Nếu có ai chú ý đến mụ, thì chắc chắn họ thấy hiếu kỳ với cái thân hình bồ tượng của mụ hơn là tìm đến một vẻ đẹp gì đấy trên toàn cơ thể mụ.



Mạch suy nghĩ của Góc Nhìn bị cắt đứt bởi những phản ứng dữ dội của Linh. Ngay khi vừa nhìn thấy hai người, Linh tỏ ra kích động lạ thường. Em uốn éo thân mình và nhìn họ với ánh mắt ngạc nhiên chưa từng thấy. Cổ họng em liên tục phát ra những tiếng "Ưm! Ưm…" mà có lẽ chỉ em mới hiểu nổi.



Đến trước mặt Linh, người đàn bà nói nửa trì triết nửa diễu cợt: "Con phò non này, mày mà khôn ra thì mày cũng không đến nỗi chết ở đây đâu, đú bửn cho lắm vào, giờ mà chết coi như cũng được thử hết mùi đời rồi phải không?". Rồi mụ ta cười phá lên.



"Đừng nói thế, các con nghe thấy không tốt đâu." – Người đàn ông nhắc nhở bà ta. Người đàn bà ngưng cười nhưng trên khuôn mặt bà ta chẳng có biểu hiện gì cho thấy bà ta đã tiếp thu ý kiến của người đàn ông cả.



"Mạng người không phải trò chơi, thế nên mặc dù không thể làm khác được ta vẫn muốn cho bọn nó biết vì sao chúng phải chết." – Ông ta dừng lại một chút rồi quay đầu về hướng căn phòng bên trong, gọi: "Con trai, mang lại đây cho ba cái ghế."



Từ trong căn phòng, một giọng nói run rẩy đáp lại: "Vâng!". Lát sau, một chàng thanh niên trẻ trông rất lấc cấc rụt rè bước ra, tay cầm chiếc ghế nhựa có lưng tựa. Dù đang trong tình huống hiểm nghèo nhưng Góc Nhìn có cảm giác anh chàng này còn run sợ hơn cả hắn.



Chàng thanh niên mang chiếc ghế lại cho người đàn ông và lễ phép: "Đây, ba!". Người đàn ông nhận chiếc ghế, chỉnh lại cho đúng vị trí mà ông dự định sẽ ngồi, nhưng ông ta không ngồi xuống ngay mà quay mặt về phía chàng trai, vỗ vai cậu ta: "Dũng cảm lên nào con trai, rồi mọi việc sẽ chỉ như một giấc mơ thôi mà, con cứ yếu đuối thế thì làm sao làm lãnh đạo được!", rồi ông cười hà hà như thể câu nói ấy hài hước lắm. Hành động của ông ta làm Góc Nhìn liên tưởng đến những cảnh tượng bịa đặt mà báo chí hay sáng tác mỗi khi có dịp tuyển nghĩa vụ quân sự. Đại khái, kiểu gì cũng có cảnh ông bố vỗ vai cậu con trai và nói những câu kịch như: "Cố lên, anh bộ đội cụ Hồ!!!"…



Trái ngược với thái độ tự tin của người cha, cậu con trai dường như càng rụt rè hơn, cậu lí nhí: "Nhưng con sợ…".



Tiếng nói như xé vải của người đàn bà béo mập cắt ngang câu nói của chàng trai, có lẽ là con bà ta: "Mày không bằng đàn bà, đàn ông gì mà hèn quá thế con. Xem con em mày kia kìa, mày không đáng rúc đít cho nó."



"Mẹ, nhưng họ có tội gì đâu, con thấy…" – Chàng trai phản ứng một cách yếu ớt.



"Họ sẽ không cảm thấy gì đâu con, chỉ như một giấc ngủ thôi mà, cũng là bất đắc dĩ thôi con ạ, đến lúc con phải quản lý cơ nghiệp nhà ta con sẽ hiểu, có những tình huống mà chúng ta không có sự lựa chọn." – Người cha dịu dàng giảng giải đạo lý trước khi cậu con trai kịp nói hết câu.



"Nói với anh ý mất công, anh ý cứng đầu lắm, ở trường thì to mồm, về nhà thì cứ như gà chết ý…" – Một giọng con gái ngọt ngào nghe rất quen vang lên từ trong bóng tối của căn phòng còn lại. Trong khi Góc Nhìn đang vắt óc suy nghĩ xem hắn đã nghe thấy giọng nói này ở đâu rồi, thì nhân vật vừa phát ngôn đã từ từ bước ra ánh sáng.



Cô bé có đôi môi gợi cảm lúc nào cũng như đang làm nũng bước ra từ trong bóng tối, trân trối quan sát Góc Nhìn.



Mặc dù đã lờ mờ đoán ra được một phần câu chuyện, nhưng lúc này Góc Nhìn cũng không thể giữ được sự bình tĩnh. Một luồng điện từ đâu chạy khắp cơ thể khiến hắn rùng mình, mồ hôi hột túa ra như tắm. Đôi mắt nhòa đi, hắn muốn khóc.



"Con ra ngoài xem cô đến chưa Phương?" – Người đàn bà giục cô con gái yêu.



"Ra ngoài một mình con sợ lắm, khi nào cô đến cô tự vào được mà." – Phương trả lời, mắt cô bé vẫn không rời Góc Nhìn.



"Thôi các con lùi ra, để ba nói chuyện với hai bạn đây một chút." – Người cha nói. Thái độ của ông giống như một người thầy giáo đang chuẩn bị giảng bài trước học sinh.



Cũng phải nói thêm là, Góc Nhìn không muốn chết, hắn sợ chết, hắn đã thử cố tìm cách vặn vẹo ngón tay để tháo dây trói giống như trong phim nhưng không thành công, hắn lại thử cà cà qua lại để xem phía sau có vật gì sắc nhọn hoặc đại khái cái gì đấy có thể làm lỏng hoặc đứt được dây trói, nhưng cũng không giống trong phim nốt, phía sau hắn chẳng có gì ngoài bức tường gỗ trơn nhẵn. Cà vào nhiều không khéo dây còn chắc hơn. Lúc này hắn mới rút ra được một chân lý, bọn phim ảnh rặt toàn một lũ nói phét. Có lẽ bây giờ chỉ còn trông chờ vào một phép màu nào đó mà thôi. Mà khả năng này rất dễ xảy ra, bởi vì hôm nay là ngày cúng cô hồn, đây là nghĩa địa, và chẳng phải hắn đã được chứng kiến rất nhiều chuyện quái gở, kể từ cái vụ hồn ma trong xóm trọ cho đến hôm nay rồi đấy sao?



Người đàn ông ngồi xuống ghế, ông ta vắt một chân lên chiếc chân còn lại, đan hai bàn tay vào với nhau, từ tốn nói: "Thực sự ta cũng chẳng biết phải bắt đầu thế nào nữa, xưa nay ta được cho là vẫn gặp khó khăn trong phần mở đầu của câu chuyện. Ta nói, nếu hai cháu có thắc mắc điều gì thì cứ hỏi, đừng căng thẳng quá, mọi việc thực ra không tồi tệ như các cháu nghĩ đâu, tất cả chỉ như một giấc mơ thôi."



Góc Nhìn không nói gì trong khi Linh uốn éo một cách dữ dội: "Ưm, ưm…", em đang đòi cái quyền được phát ngôn cho riêng mình.



Như nhận ra điều đó, người đàn ông ra lệnh cho đứa con: "Cường, con tháo giẻ ra cho bạn."



"Con… con…" – Cường lộ vẻ lúng túng thấy rõ.



"Để con!" – Phương nói rồi nhanh như một con sóc, cô bé nhảy đến trước mặt Linh, giật một cách thô bạo chiếc giẻ ra khỏi mồm em. Khi Phương đến gần, mùi hương con gái tỏa ra từ người cô bé thơm ngầy ngậy, nhưng đối với Góc Nhìn lúc này, nó cũng chẳng khác gì mùi của một chiếc bánh mì cháy.



Linh dừng lại trong giây lát để lấy hơi thở, rồi như một khẩu súng vừa lên đạn, em bắn luôn một tràng không nghỉ: "Đ.mẹ con đĩ mặt l…, đ.mẹ thằng già mặt c…, có giỏi thì thả bà mày ra, bà chấp cả nhà chúng mày đấy, thả bà ra bà giết cả nhà chúng mày…"



"Bốp!!! Bốp!!!" – Liên tiếp hai cái tát cực mạnh đến từ cánh tay nuột nà của Phương khiến mặt Linh vênh sang một bên. – "Câm ngay! Ai cho mày nói ở đây, mày chưa đủ tuổi hiểu chưa con!". – Phương thị uy.



Bấy nhiêu vũ lực không khuất phục nổi Linh, em cắn răng chịu đau chửi tiếp: "Mày chỉ có thế thôi à con, Đ.m mày, con chó ngu bú c… trường kỳ, đ… cả cái thằng đẻ ra mày, thể loại súc vật học đâm cha chém chú bóp vú chị dâu, đ. con đĩ đẻ ra mày, con già l. trâu, l. chó, l. bó xi măng, l… chằng dây điện… đm chúng mày nghe bà mày chửi mà khôn ra được thì chúng mày cũng phải cảm ơn bà mày lắm lắm, đm chúng mày, bà thương chúng mày thì bà mới chửi, chửi cho cái óc chó của chúng mày khôn ra,…" – Linh chửi liên tù tằng, chửi hay hơn hát khiến Phương không kịp vuốt mặt, cô bé tức phát khóc và lại tát Linh thêm vài phát nữa.



"Thôi em, đừng thế nữa". – Góc Nhìn quay sang nhìn Linh. Hắn chạnh lòng khi thấy đôi mắt em rơm rớm nước, hai má đỏ hỏn in rõ hàng tá vết ngón tay lẫn móng tay chồng chận lên nhau. Em òa lên khóc nức nở.



Thực ra Góc Nhìn đang chờ cơ hội, hay đúng hơn là hắn đang hy vọng có một phép màu xảy đến. Hắn mong có thể kéo dài thời gian càng lâu càng tốt. Càng nhiều thời gian, cơ hội để một cái gì đấy xảy đến càng lớn hơn. Góc Nhìn sợ thái độ của Linh có thể khiến gia đình Phương phát khùng và dứt điểm hai người nhanh hơn dự kiến. Linh không hiểu điều đó, em cho rằng Góc Nhìn cản em bởi không muốn nghe thấy em nói tục.



"Thế nào, đủ chưa, giờ chúng ta nói chuyện, được chứ?" – Cha Phương vẫn điềm đạm như thể ông chưa nghe thấy gì từ Linh. Ngược lại với thái độ của cha Phương là mẹ cô bé, mặt bà ta tím tái lại, sát khí bừng lên trông kinh dị vô cùng. Tưởng như bà chỉ muốn lao đến và lốm cả Linh vào mồm nuốt chửng cho xong.



Không tỏ vẻ kích động, người đàn ông từ tốn nói: "Có lẽ đầu tiên, ta sẽ nói cho các cháu biết về lịch sử của ngôi làng cùng nghĩa trang này, tất nhiên căn phòng bí mật này cũng là một phần trong đó."



Ông ta dừng lại, rút từ trong túi ra một bao thuốc lá, lấy một điếu và châm lửa. Dít một hơi dài, ông tiếp tục: "Làng này được thành lập vào khoảng năm 1790, một trong những năm cuối đời của Quang Trung hoàng đế.

Mục đích thành lập ngôi làng, ko giống bất cứ một ngôi làng nào khác. Nói sao cho các cháu hiểu nhỉ, như thế này, đại khái là giữa Việt Nam và kẻ thù muôn đời của Việt Nam là Trung Quốc, luôn xảy ra xung đột. Trung Quốc với giấc mơ thôn tính Việt Nam, còn Việt Nam thì cố gắng bảo vệ mình trước dã tâm đấy.

Ngoài những cuộc tiến công bằng quân sự ồn ào mà sử sách ghi lại, giữa hai nước luôn xảy ra một cuộc chiến âm thầm dai dẳng nữa, là cuộc chiến về mặt tâm linh. Trung Quốc có một lực hùng hậu các pháp sư chuyên phụ trách việc theo dõi và tiêu diệt hào khí của các nước lân bang. Dựa vào báo cáo của lực lượng này, chính quyền Trung Quốc sẽ quyết định thời điểm dấy binh nhằm thu được kết quả cao nhất. Còn bình thường, các pháp sư này làm nhiệm vụ săn lùng, tiêu diệt và làm suy yếu linh khí của các quốc gia khác.

"Nhất Cao Ly(Tên cổ của liên Triều = Bắc Triều Tiên + Hàn Quốc-GN), nhì An Nam. Việt Nam ta nằm trong số những lãnh thổ được Trung Quốc quan tâm hàng đầu, vì vậy các triều đại Trung Quốc đã cử sang Việt Nam không biết bao nhiêu pháp sư tài giỏi, bọn chúng lùng sục đến từng ngõ ngách của non sông Đại Việt để thăm dò và tiêu diệt(nếu có thể) những gì mà chúng cho là có thể giúp cho dân tộc Việt trở nên cường thịnh. Một trong những pháp sư điển hình và được nhiều người biết đến là Cao Biền…"



Nhắc đến Cao Biền, người đàn ông tỏ ra kích động rõ rệt, đôi mắt ông ta long lên sòng sọc, hàm răng nghiến lại. Ông ném mạnh điếu thuốc vào một góc nhà rồi nói tiếp: "Tên mọi rợ Cao Biền này đã gây nên nhiều tác hại nghiêm trọng mà hậu quả của nó còn lại cho đến tận bây giờ. Mà thôi, ta có nói nhiều về hắn chắc các cháu cũng không hiểu được. Ta trở lại với chuyện của ngôi làng này vậy.



Làng này được thành lập dưới chiếu lệnh mật và trực tiếp từ vua Quang Trung. Hơn ai hết, vua hiểu được sự nham hiểm của đế quốc Trung Hoa, vua cũng hiểu được sự yếu thế của nền văn hóa tâm linh nước nhà so với họ. Vua rất lo lắng. Cũng vì điều này, mà tất cả những lần tiếp xúc với sứ thần Trung Hoa, vua đều không trực tiếp ra mặt mà cho người đóng giả, thay thế mình tiếp sứ. Trung Quốc có một lối yểm bùa qua tranh vẽ(hoặc hình nhân) rất lợi hại, vua biết rõ điều đó.



Ở bên kia, vua Trung Quốc lúc bấy giờ là Càn Long rất e dè và nể sợ về sức mạnh quân sự của Việt Nam dưới triều đại Quang Trung. Càn Long hiểu rõ nếu đối đầu về quân sự, Trung Quốc có rất ít cơ hội thắng. Mặc dù đã bố trí đến 50 vạn quân bảo vệ dọc biên giới lưỡng Quảng, nhưng như con chim phải cung sợ cành cây cong, hắn không mấy tin tưởng vào khả năng phòng thủ của số quân khổng lồ ấy nếu Đại Việt dấy binh. Bài học thảm khốc về trận chiến vừa xảy ra giữa hai nước(bạn đọc quan tâm có thể tìm từ khóa "Quang Trung đại phá quân thanh" từ google - GN) luôn ám ảnh trong tâm trí khiến hắn mất ăn mất ngủ. Sau khi suy tính, hắn quyết định chọn một phương pháp ít mạo hiểm vào ít tốn kém hơn nhiều: Yểm bùa.



Để đối phó với âm mưu hèn hạ ấy từ phía Trung Quốc, ngoài những phương pháp cổ truyền, thì theo lời một đạo sĩ cố vấn, vua Quang Trung quyết định thành lập ngôi làng này. Làng được xây dựng trên một vị trí đã được tính toán kỹ. Bí mật của làng chính là ở khu nghĩa trang này.



Đây là một khu nghĩa trang nhiều tầng đặc biệt với những ngôi mộ được sắp xếp theo một trận đồ cố định, trái tim của trận đồ chính là khu hầm bí mật này. Việc sắp xếp và chôn cất do một hội đồng những người được huấn luyện cẩn thận phụ trách. Dưới triều đại Tây Sơn¸ tại đây thường xuyên diễn ra các nghi lễ bí mật mà ta có nói ra các cháu cũng không hiểu. Đại khái, những nghi lễ về tâm linh ấy nhằm mục đích hỗ trợ nhà Tây Sơn và chống lại sự yểm bùa thù địch đến từ Trung Quốc.



Nhà Tây Sơn cuối cùng cũng bị lật đổ, nhưng dân làng này, đã ăn lộc của chúa Tây Sơn, nên vẫn duy trì những nghi lễ diễn ra từ trước đó, tất nhiên là với quy mô bé hơn nhiều. Hội đồng "thầy" vẫn tồn tại, nhưng số người rất hạn chế và cho đến thời nay, thì mỗi thế hệ chỉ có một hoặc hai người được chỉ định trông coi khu nghĩa trang…"



Người đàn ông dừng lại châm một điếu thuốc mới, ông hút một hơi dài, nhả khói và nhìn lên trần "nhà" như đang hồi tưởng. Trong khi Góc Nhìn đang mải mê ghép nối các dữ kiện, bất chợt một giọng nói vang lên từ phía "cửa" hầm khiến hắn giật mình: "Con búp bê này nhìn thấy ghê, may mà tôi biết trước rồi chứ không thì cũng chết khiếp với nó mất."



Một người đàn bà bước ra từ bóng tối của đường hầm, bà ta đưa tay gạt cái "xác" đang lủng lẳng ngay trước lối vào. "Chuyện chú kể còn thiếu một vài chi tiết, để tôi bổ sung giúp chú." – Vừa tiến lại phía mọi người bà vừa nói.



Khi cả thân hình nhân vật mới đã hoàn toàn lộ diện trong ánh sáng, Góc Nhìn sửng sốt, Linh sửng sốt.



Dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng Góc Nhìn vẫn không kiềm chế nổi, hắn thốt lên:



"Cô Hậu!!!???"



Người đàn bà mới bước vào, đúng là bà Hậu. Bà ta cụp đôi mắt xuống tránh ánh mắt của Góc Nhìn. Cố tình không để ý đến phản ứng của hắn, bà Hậu nói tiếp như một ca sĩ vừa bước ra khỏi sân khấu: "Căn hầm bí mật này, ngoài hội đồng "thầy" ra, thì người ngoài không biết. Khi nhà Tây Sơn bị nhà Nguyễn truy sát, một số tôn thất cùng tướng lĩnh Tây Sơn đã đến đây lánh nạn. Đa phần họ qua đời ở đây và cho đến ngày nay, thi hài của họ vẫn còn trong khu hầm này. Hiện giờ, nó làm nhiệm vụ của một điện thờ, chúng tôi thờ vua Tây Sơn và những danh tướng dưới triều Tây Sơn…"



Nói xong, bà quay sang nhìn Góc Nhìn, giải thích: "Tôi chính là "thầy" duy nhất được chọn trông coi khu nghĩa địa trong thế hệ này. Xin cậu đừng nhìn tôi với ánh mắt đấy, chính tôi cũng rất bất ngờ khi gặp cậu ở đây. Tôi nghĩ, người có thể dính líu với khu nghĩa địa này, phải là anh chàng hôm trước kia, anh chàng tên Quyết cùng với cậu đến nhà tôi hôm trước ấy.

Cậu đừng căng thẳng quá, mọi việc thực ra không có gì to tát lắm đâu. Chúng tôi luôn mong muốn bí mật của khu hầm này phải được giữ kín, nhưng chúng tôi cũng biết chúng tôi không thể làm được điều đấy mãi. Chỉ hi vọng rằng cậu và cô đây có thể giữ kín những điều đã biết, càng lâu càng tốt…"



"Em sợ là không khả quan được như thế đâu chị ạ, e là…" – Người đàn ông cắt ngang lời bà Hậu, trái với thái độ điềm tĩnh lúc kể chuyện, giờ đây đôi môi ông run run, mồ hôi vã ra lấm tấm trên trán.



"Chắc hai đứa vô tình phát hiện ra thôi, tôi nghĩ cũng chẳng có gì ghê gớm lắm, chúng ta có thể chuyển sang địa điểm khác mà. Mà…, mà tôi nghĩ, có lẽ cũng đã đến lúc chúng ta nên dừng lại…" – Bà Hậu nói, thái độ của bà giống như đây chỉ là một sự phiền toái nho nhỏ, tuy nhiên khi nhắc đến những từ cuối cùng trong câu nói, khuôn mặt bà cũng tỏ rõ sự lúng túng.



"Dừng lại?!!!" – Người đàn ông thốt lên với vẻ kinh ngạc: "Chị điên sao? Chúng ta đã ở thế không thể quay đầu. Chỉ có hai lựa chọn, một là đi tiếp, hai là cái chết, chị hãy tỉnh táo đi. Còn hai đứa này, không thể có chuyện vô tình được, chẳng có kẻ thần kinh nào dám vào đến tận chỗ này ở cái giờ này mà không có lý do cả." – Càng nói, giọng người đàn ông càng trở nên to và sỗ sàng hơn, nó thật khác nhiều với hình ảnh điềm đạm lúc ông ta kể cho hai bạn trẻ nghe về câu chuyện của nhà Tây Sơn.



"Tôi… tôi…" – Bà Hậu càng trở nên lúng túng, trông bà lúc này không khác một con rối đang bị điều khiển, nhu nhược và thụ động.



Thực sự Góc Nhìn không hiểu lắm về những điều hai người đang bàn với nhau, nhưng qua sự đối đáp, qua thái độ của bà Hậu, hắn cho rằng có thể hắn chưa hết cơ hội. Vậy là, hắn kiềm chế lại và quyết định sẽ không đưa ra những điều nghi vấn cũng như những bí mật mà hắn đã khám phá ra được từ trước, những bí mật liên quan đến chú bé đánh giầy và khu nghĩa trang này. Thái độ tốt nhất mà hắn nên tỏ ra lúc này, là thái độ của một con nai vàng ngơ ngác. Càng tỏ ra không biết gì, cơ hội sống sót càng cao.



Góc Nhìn dự tính như vậy, nhưng hắn không thể nói với Linh, Linh cũng chẳng thể biết hắn đang nghĩ gì. Em càng không biết cái bí mật hắn khám phá ra được là cái gì. Tuy nhiên em cũng có bí mật của riêng mình, và không như Góc Nhìn, em không có ý định giữ cái bí mật ấy, là một bí mật mà em vừa khám phá ra tức thì.



"À, bà biết rồi, hai vợ chồng nhà mày chuyên bán hàng trắng. Ngày xưa có lần bà nghe bạn bà nói "hàng xóm nhà mày cũng ở trong "vòng trên"(Từ lóng ám chỉ những đối tượng là một mắt xích cao cấp trong một đường dây nào đó-GN)", bà không tin, nhưng giờ thì chối đằng trời. À, hai cái bóng mà bà thấy trong đêm hôm trước cũng chính là vợ chồng nhà mày, thế thì chắc là chúng mày giấu hàng trong cái hầm này rồi. Dm, hai đứa già mất nết…" – Linh tru tréo.



Góc Nhìn chết điếng người, hắn quay sang nhìn Linh cầu khẩn, nhưng ánh sáng trong căn phòng không đủ để Linh nhìn thấy ánh mắt đó của hắn, vả lại em đang hăng máu nên chỉ nhìn vào bà Hậu lẫn người đàn ông kia. Giờ thì Góc Nhìn lại hi vọng những tố cáo của Linh vừa rồi không phải là sự thực.



"Chị thấy chưa?" – Người đàn ông tỏ thái độ ngỡ ngàng những cũng không đến nỗi quá bất ngờ. Có lẽ ông ta đã tính đến trường hợp này từ trước. – "Đấy nhé, chính mồm nó nói ra đấy, không chị lại bảo em nhẫn tâm."



Khuôn mặt bà Hậu trở nên xanh xám, bà nói như người hết hơi: "Vậy phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?..."



"Chỉ còn cách là khử chúng nó đi thôi chị ạ, em rất tiếc…" – Trở lại với thái độ điềm tĩnh một cách lạnh lùng, người đàn ông nói tiếp. – "Có thêm hai bộ xương nữa vào hầm, thì cũng không ai điều tra làm gì đâu, họ nghĩ chúng cũng chỉ là những hài cốt cổ xưa như bao nhiêu bộ khác mà thôi."



Bà Hậu thực sự trở nên hốt hoảng. Bà đưa hai cánh tay lên vò đầu: "Không thể được, không thể được… Chú không được phép làm như thế. Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng không thể giết người được. Tổ tiên không cho phép và tôi cũng không cho phép, đấy là một việc làm quá tàn ác. Tại sao chú lại trở nên tàn nhẫn đến như vậy?…".



Thở một hơi dài và quay mặt qua một bên thể hiện thái độ mất kiên nhẫn, người đàn ông nói: "Chị à, không phải là em nhẫn tâm, mà chúng ta không thể làm khác được. Chị thương chúng nó, thì ai thương chúng ta đây? Em không hề muốn sự việc xảy ra như thế này, em thề với chị đấy. Nếu như có cách nào khác mà không phải xuống tay với chúng nó, em sẽ làm ngay. Nhưng bây giờ thử hỏi chị phải làm sao đây? Em phát điên lên mất. Giết người là một tội ác ghê tởm, chị tưởng em muốn làm sao? Chẳng phải em, mà ai cũng thế, chẳng ai muốn bị thiên hạ nguyền rủa vì phạm cái tội ác tày trời này. Nhưng em vẫn phải làm, để bảo vệ mình, bảo vệ gia đình em và cả gia đình chị nữa. Chị à, chị phải hiểu chứ."



Bà Hậu giơ hai tay lên ôm mặt không trả lời. Bà đang đấu tranh tư tưởng.



Góc Nhìn nhận thấy vũ khí duy nhất mà hắn có hiện giờ chính là sự mềm yếu và lòng nhân hậu còn lại trong con người bà Hậu. Hắn cũng biết bà ta đang đấu tranh tư tưởng. Nếu để cho bà ta nghiêng về phía người đàn ông kia, thì gần như chắc chắn một cái chết êm thấm không có dấu vết đang chờ đợi hắn và Linh. Bằng mọi giá hắn không thể để cho tình huống ấy xảy ra. Phân tích tình hình, Góc Nhìn thấy rằng người đàn ông kia, tức là bố cô bé Phương, đang cố lái bà Hậu đến cái suy nghĩ rằng, mọi việc thực ra chỉ là bất đắc dĩ, rằng ông ta không phải là người xấu, chẳng qua ông ta không có sự lựa chọn nào khác. Việc mà Góc Nhìn có thể làm bây giờ là, chứng minh cho bà Hậu thấy, người đàn ông kia, và thậm chí là cả gia đình ông ta, không hề tốt như bà nghĩ. Hắn quyết định ra đòn.



"Vậy còn cậu bé đánh giầy, nó có tội tình gì mà các người giết nó?" – Góc Nhìn nói mà không nhìn vào bất cứ ai.



Tất cả mọi người có mặt trong căn phòng đều giật mình, kể cả Linh. Biểu hiện mãnh mẽ nhất phải kể đến là gia đình nhà Phương. Mặt tất cả bọn họ đều tái xám như những con vịt bị cắt tiết.



"Cả vú lấp miệng em", người đàn ông(tức bố Phương) lập tức chặn họng Góc Nhìn: "Cậu đừng nói luyên thuyên, thằng bé ấy chết vì bệnh chứ ai giết nó bao giờ?".



Người đàn bà(tức mẹ Phương) thì cong cớn đôi môi: "Ngày xưa thằng bé còn sống, con bé nhà cô ngày nào cũng đem cơm đến cho nó. Không có những bữa cơm nhân đạo ấy, thì thằng bé còn khốn khổ hơn nhiều. Đối xử với người dưng, tốt đến thế là cùng. Cháu còn dị nghị gì mà bảo người nào giết nó?". Sở dĩ bà ta xưng cô cháu ngọt sớt như thế, cũng chỉ bởi mụ noi gương chồng mình lấy lòng bà Hậu, mụ đang cố thể hiện rằng thực ra mụ cũng quý Linh và Góc Nhìn lắm, chẳng qua không còn cách nào khác nên buộc phải đối xử với hai người thô bạo thế này.



"Không có những bữa cơm ấy thì thằng bé đâu có chết." – Góc Nhìn cười khẩy. Rồi hắn bịa như chưa từng được bịa: "Xin lỗi các vị nhé, đến giờ thì tôi cũng chẳng giấu nhau làm gì. Tôi có anh bạn là công an được phân công phụ trách tái điều tra lại vụ án của thằng bé đánh giầy. Anh ta cũng đã mất công nhiều trước khi tìm ra được sự thực. Tôi đến đây cũng vì chuyện đấy. Nếu không thì quý vị bảo có điên không mà giữa đêm giữa hôm ra nghĩa địa này làm gì? Toàn bộ vụ án đã được đưa ra ánh sáng. Còn quý vị bảo quý vị không liên quan hả? Cho nói lại đấy.". Càng nói giọng Góc Nhìn càng trở nên cứng rắn và đanh thép, đến nỗi chính hắn cũng thấy ái ngại.



Cả gia đình Phương há hốc mồm ra vì kinh ngạc. Trong khoảng khắc, họ gần như hóa đá.



"Thế là thế nào? Chú Tập, chú giải thích cho tôi được không? Những điều chàng trai này nói không phải là sự thực đấy chứ?" – Bà Hậu lên tiếng trước.



Đến lượt bố Phương lúng túng: "Chị à, em… em…"



Nhìn cái thái độ ấy bà Hậu biết là mình không cần một câu trả lời nữa. Một cái gì đấy cù cù vào cuống họng khiến bà buồn nôn. Bà muốn nôn.



Ngay Linh ở bên cạnh Góc Nhìn cũng không kiềm chế nổi tò mò, em quay sang hỏi hắn: "Họ giết thằng bé đấy bằng cách nào hả anh?"



Góc Nhìn trả lời Linh, nhưng thực ra hắn muốn nói to cho bà Hậu nghe thấy: "Đơn giản lắm, khi anh nhờ một người bạn xem lại hồ sơ pháp y vụ thằng bé đánh giầy, nó đã cho anh biết một sự thực ghê người: Trong cơ thể thằng bé có một lượng formon cao đến mức kinh khủng khiếp. Là loại formon mà một số cơ sở gian lận hay dùng để bảo quản bánh phở và các loại thức ăn ấy. Với lượng formon ấy trong cơ thể, thằng bé đánh giầy mắc vô số bệnh như rối loạn tiêu hóa, loét dạ dày, và đặc biệt là ung thư vòm hầu. Cơ thể suy nhược ốm yếu, đủ thứ bệnh, lại không có người chăm sóc, vẫn phải làm việc để mưu sinh, thằng bé dễ dàng bị quật ngã bới một căn bệnh cơ hội, là cảm lạnh. Nó chết vì cảm lạnh, nhưng nguyên nhân thực sự là thứ chất độc formon kia. Còn vì sao formon vào được người thằng bé, hãy hỏi bé Phương kia kìa.". Nói xong, Góc Nhìn mỉm cười chua chát, hất hàm về phía Phương.



Phương lúng túng, mặt cô bé chuyển từ mầu tái xám sang mầu xanh nhợt. Cô bé muốn nói một cái gì đấy, nhưng lại không tìm được từ gì để nói.



Trong khoảng khắc mọi người đều im lặng.



"Tại sao lại thế? Tại sao phải làm thế? Cường, chẳng lẽ cháu cũng tham gia trong chuyện này? Cháu hãy trả lời ta đi, lẽ nào một thằng bé như cháu lại…" – Bà Hậu nói với đôi mắt đẫm nước và nhìn về phía Cường.



Cường bật khóc, cậu nói trong nước mắt: "Không! Cháu… Cháu đã cố cản em lại nhưng nó không nghe, nó nói rằng bố mẹ bảo làm thế. Cháu…". Rồi Cường ôm lấy bà Hậu, hai bác cháu khóc tu tu như hai đứa trẻ.



"Chị à, em xin lỗi, nhưng đấy cũng là việc bất đắc dĩ thôi, em… em có lý do mà." – Bố Phương ấp úng nói, có vẻ như ông ta đang rất ăn năn với tội ác của mình.



"Lý do à, chẳng có lý do gì cả, một thằng bé như thế nào có tội gì, sao chú nỡ..." – Bà Hậu thôi khóc, thái độ bà trở nên dứt khoát.



"Chị à, chị nghe em nói đã. Thứ nhất là thằng bé nó ở ngay dãy nhà này, nên việc nó có thể làm lộ nơi đây rất dễ xảy ra. Thứ hai nữa, chị có biết nó tên gì không? Tên đầy đủ của nó là Đặng Tiểu Long. Một thằng Tầu chính hiệu. Em đã hỏi kỹ, thằng bé này chính xác là người gốc Hoa. Không lai chút nào luôn. Chị thử tưởng tượng xem, một thằng bé người Trung Quốc lại có thể ở trong thánh địa này sao? Tổ tiên ta từ khi lập làng đến nay, mục đính chính vẫn là để chống lại Trung Quốc, em không thể chịu đựng nổi khi một thằng Trung Quốc lại có thể ở trong này." – Bố Phương giãi bày, khuôn mặt ông thể hiện thái độ nhu mì và phục thiện chưa từng thấy. Ông thậm chí không dám ngẩng mặt lên.



"Đó không thể là lý do, không chính đáng chút nào cả. Chúng ta đều đã phạm tội ác. Tôi đã hối hận về điều đấy lắm rồi. Nếu chúng ta không thể dứt ra, thì cũng cố đừng phạm thêm một tội ác nào nữa. Nhưng chú, chú lại… Lần này thì nhất định không, tôi sẽ không để chú phạm sai lầm một lần nữa, chú hãy sám hối đi." – Thái độ của bà Hậu dứt khoát và quyết liệt đến mức Góc Nhìn phát nể. Bà vừa nói vừa đi về phía hắn và Linh.



"Chị, chị à…" – Người đàn ông ấp úng gọi với theo. Ông ta thực sự hốt hoảng khi thấy bà Hậu cố gắng tháo dây trói cho Góc Nhìn. – "Không được đâu, chị ơi, nghe em nói đã…".



Nhưng bà Hậu không trả lời, bà vẫn kiên nhẫn tìm những nút thắt trên chiếc dây thừng đang trói nghiến vào da thịt Góc Nhìn.



"Bốp!" – Một vật cứng đập vào lưng, và bà Hậu ngất đi. Người vừa ra tay là Phương, cô bé đập bà Hậu bằng chiếc gậy gỗ được gọt đẽo cẩn thận. Tay cô bé vẫn còn run, đôi môi lắp bắp, nhưng khuôn mặt không còn là màu xanh hay xám nữa, nó đã chuyển sang màu đỏ, màu của sự tức giận.



"Lẽ ra con không được làm thế, nhưng thôi, giờ giúp bố tạm trói cô lại. Sau khi sự việc xong xuôi, chắc cô cũng bình tĩnh lại thôi." – Người đàn ông vừa răn đe nhưng cũng vừa khích lệ cô con gái.



Cả gia đình Phương xúm lại, chỉ ít phút sau họ đã trói chặt được bà Hậu, họ để bà gục xuống ở một góc tường, cách xa chỗ Góc Nhìn và Linh, có lẽ để thể hiện sự kính trọng.



Hẳn không cần tả bạn đọc cũng biết được Góc Nhìn thất vọng đến mức nào. Hắn gục mặt xuống, cảm thấy mình không còn chút sức lực nào nữa.



Sau khi bố trí xong xuôi, người đàn ông bước vào phòng trong, lấy ra một hộp dụng cụ nhỏ. Ông ta rút từ trong ra một chiếc xi lanh khá lớn. Thành thục như một bác sĩ, ông pha một cốc thứ thuốc gì đó cũng lấy từ trong hộp ra, hút một xi lanh đầy và từ từ tiến về phía hai bạn trẻ.



Góc Nhìn hiểu điều gì xảy ra. Hắn sẽ bị tiêm thuốc độc ngay bây giờ.



"Đừng căng thẳng quá. Mọi việc sẽ rất nhẹ nhàng, chỉ như một giấc mơ thôi, các cháu sẽ không cảm thấy gì đâu." – Người đàn ông an ủi – "Nhớ đừng chống cự, nếu chống cự có thể các cháu sẽ phải chết theo cách khác đau hơn đấy."



Cả căn phòng im lặng như tờ. Mũi kim từ từ tiến vào vai Góc Nhìn. Hắn sẽ chết trước. Sau hắn là Linh.



"Đảo lộn cả. Biết tin ai bây giờ." – Một tiếng nói nhẹ nhàng, lào xào như tiếng lá khô bất ngờ vang lên từ phía cửa hầm khiến tất cả mọi người lạnh gáy.



Người đàn ông giật mình đánh thót, đánh rơi chiếc xi lanh.



Phương, Cường và mẹ của hai đứa sợ đến toát mồ hôi hột, họ vội xích lại gần nhau.



Linh cũng giật mình hoảng hốt. Chỉ có Góc Nhìn là mừng rỡ.



Góc Nhìn mừng rỡ bởi vì hắn không biết giọng nói vừa phát ra là của ai. Hắn đang nghĩ đến một vị cứu tinh nào đó.



Hắn không biết rằng đấy là giọng nói của một người đã chết.



Một người lẽ ra đã không thể nói được nữa.



Đó là giọng nói của Long, cậu bé đánh giầy.

Hết phần 4


Xem phần 5: Đang up...

Xem đầy đủ bài viết tại http://hot.9xinh.com/2010/06/nhung-bong-ma-tren-uong-hoang-hoa-tham.html

Youkai Gakuenki - Update chap 1 - NEW !!!

Posted: 23 Jun 2010 04:04 AM PDT



INFO:

Tên truyện: Youkai Gakuenki (妖怪学園記)
Tác giả: Kimuru
Thể loại: Comedy, Fantasy, School Life, Shoujo Ai
Tình trạng: Completed
Năm phát hành: 2008
Nguồn: YuriVN



SUMMARY:

4-koma about a young girl attending what turns out to be an elementary school for monsters.

Err…sounds like Mononoke Gakuen from Yurihime but it turns out to be quite different.

Really cute and funny!



READ ONLINE - DOWNLOAD

Youkai Gakuenki chap 1 - MF
...



Xem đầy đủ bài viết tại http://www.teensos.net/2010/06/youkai-gakuenki.html

A Million-Pound Love - Update chap 4 - NEW !!!

Posted: 23 Jun 2010 03:34 AM PDT



INFO:


Tên truyện: A Million-Pound Love
Tên khác: A Million Pound Love; One More Myth; Reiko Shimizu Short Stories Collection; Reiko Shimizu Short Stories Collection #1
Tác giả: Shimizu Reiko
Thể loại: Comedy, Drama, Fantasy, Psychological, Romance, Sci-fi, Shoujo, Tragedy
Tình trạng: Completed
Năm phát hành: 2006
Nguồn: [Huyn] Group



SUMMARY:

This is a collection of seven oneshot stories which were already published.

Released so far...

1) A Million Pound Love: a 80 year-old lady ask a 20 year-old playboy to marry her as a last wish, in exchange for one million pounds.

2) A Fairytale Judas

3) Noah's Spaceship

4) Metal and the Bride





A Million-Pound Love chap 4: Metal and the Bride
...


Xem đầy đủ bài viết tại http://www.teensos.net/2010/06/million-pound-love.html

Higurashi no Naku Koro ni - Himatsubushi - Update chap 1a - NEW !!!

Posted: 23 Jun 2010 03:03 AM PDT



INFO:

Tên truyện: Higurashi no Naku Koro ni - Himatsubushi
Tên khác: ひぐらしのなく頃に 暇潰し編; Higurashi; Higurashi no Naku Koro Ni - Himatsubushi; Higurashi no Naku Koro ni - Himatsubushi-hen; When They Cry - Himatsubushi-hen; When They Cry - Time Wasting Chapter
Tác giả: Ryukishi 07
Hoạ sĩ: Tonogai Yoshiki
Thể loại: Drama, Horror, Mystery, Psychological, Shounen, Supernatural
Tình trạng: Completed
Năm phsat hành: 2006
Nguồn: REACH Group



SUMMARY:

Summer 1983...

Hinamizawa is a tranquil village, but its inhabitants have been plagued by strange deaths and unexplained disappearances seemingly every year.

Some say it's the terrifying curse of Hinamizawa's legendary deity, Oyashiro-sama, causing victims to be spirited away by monsters, but is this town harboring dark, horrying secrets even more sinister than any supersition or myth?

Himatsubushi-hen is both a direct prequel and a direct sequel to Tatarigoroshi-hen. In contrast to the first three chapters, this chapter is shown through the eyes of Mamoru Akasaka, a young police investigator from Tokyo who comes to Hinamizawa in order to investigate a kidnapping of a politician's grandchild.

Soon, he too becomes implicated into the mysteries of Hinamizawa. This chapter focuses on Rika Furude as being the key part of the mystery.

The story is divided into a total of eight chapters: four "Question" arcs and four "Answer" arcs.

Each chapter keeps the same main characters, but ends in a different way. However, each chapter gives valuable answers, hints, and clues to the previous one, while at the same time bringing forth even more mysteries.

The question arcs are: Onikakushi-hen, Watanagashi-hen, Tatarigoroshi-hen and Himatsubushi-hen.

The answer arcs are: Meakashi-hen, Tsumihoroboshi-hen, Minagoroshi-hen and Matsuribayashi-hen.

The side story arcs are: Onisarashi-hen, Yoigoshi-hen, and Utsutsukowashi-hen.




Higurashi no Naku Koro ni - Himatsubushi chap 1a
...


Xem đầy đủ bài viết tại http://www.teensos.net/2010/06/himatsubushi.html

Tuxedo Gin - Update chap 1a - NEW !!!

Posted: 23 Jun 2010 02:33 AM PDT

http://i428.photobucket.com/albums/qq7/danco295/help/tuni/largeAnimePaperscans_Tuxedo-Gin_-4.jpg

Thông tin chung

Tên truyện: Tuxedo Gin (タキシード銀)
Tác giả: Matsuura Tokihiko
Thể loại: Comedy, Romance, Shounen, Supernatural
Tình trạng: On-going
Năm phát hành: 1997



Tóm tắt

Bạn đang háo hức đợi đến cuộc hẹn ngày mai với cô bé đã khiến mình bị sét đánh ngay từ lần đầu gặp gỡ, bỗng trời đất tối sầm! Khi mở mắt ra bạn đã thấy… xác mình trước mặt.

Rồi giọng nói của một ông thần vang lên bên tai bạn:

" Nếu con chịu biến thành một con vật nào đó, thì sau khi nó kết thúc kiếp sống, con sẽ được đầu thai..."

Bạn sẽ chọn loài vật nào?

Nhân vật chính của chúng ta – Ginji Kusanagi – khi đang luống cuống giữa hàng trăm loài vật, thì chợt nhớ lại lời Minako, cô bạn gái mới-gặp-mặt-2-lần của mình.

Cậu quyết định sẽ trở thành loài vật cô yêu quí nhất.

Vậy là khi tỉnh lại, Ginji đã thấy mình nằm trong khu thủy tộc giữa một đàn cánh cụt.

Rồi sau một cuộc tẩu thoát… suýt bất thành, Ginji trở thành thú cưng của Minako với cái tên mới là Gin.

Minako không hề biết con cánh cụt mình đưa về chính là cậu bạn trai bị mất tích của mình.

Và thế là cuộc sống mới đầy sóng gió của Gin bắt đầu!




Tuxedo Gin chap 1a
...


Xem đầy đủ bài viết tại http://www.teensos.net/2010/06/tuxedo-gin.html

0 nhận xét:

Phim Kinh Dị Phim Vang

Kênh 14- HOME

  © Blogger template 'Mantis' by Ourblogtemplates.com 2008

Back to TOP